Tri Thu nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Ngón tay nhịn không được có hơi run rẩy.
Mấy viên thuốc nhỏ bé vậy lại lại có lực hấp dẫn đối với nàng ta như vậy, dường như nàng ta không khống chế được mình.
“Vậy sao khi ta dùng xong mấy viên này có thể đến Kim phủ tìm Tiểu Chi cô nương để xin thêm không? Ta đưa tiền cũng được.
Hiện tại mỗi tháng ta có mấy lượng tiền tiêu vặt, cũng không tiêu gì cho bên ngoài.”
“Xem Tri Thu tỷ khách khí với ta chưa kìa.
Đợi tỉ dùng hết, nếu như cần gấp thì có thể đến quán trọ Hưởng Lai để tìm ta.
Tiểu nhị nơi đó có thể có cách đưa tin cho ta.
Tuyệt đối đừng đi Kim phủ, để Nhị công tử biết được thì sợ rằng sẽ trách mắng ta”
Ánh mắt Tri Thu lóe sán: y thì cảm ơn Tiểu Chỉ cô nương trước rồi, ngươi thật tốt với ta”
“Ai bảo hai ta có duyên phận chứ” Phương Phẩm Chỉ lại dặn dò một câu: “Nhớ là phải dùng rượu nóng để uống.
Uống xong nếu như cảm thấy không tốt thì đến nhà trọ để tìm ta”
Tri Thu đáp ứng một tiếng.
Sau khi tiễn Phương Phẩm Chi, xoay người lại thì nhìn thấy bóng dáng Lãnh Băng Nguyệt thấp thoáng trước cửa sổ, nấp sau màn gấm.
Thực sự nàng ta biết mọi việc rồi.
Tri Thu nắm chặt mấy viên thuốc trong lòng bàn tay, trái tim trầm xuống trong chớp mắt.
Nàng ta dường như có thể chắc chắn, đây là cái bẫy mà Phương Phẩm Chi và Lãnh Băng Nguyệt đã cấu kết với nhau để gài.
Bản thân vì chạy theo cái đẹp đã đâm đầu nhảy xuống.
Tạm thời nàng ta không hề đánh rắn động cỏ là vì không biết mục đích của hai người này là gì.
Giống như đầu độc Lãnh Thanh Hạc mà thần không hay quỷ không biết đầu độc chết mình sao? Hiện tại có phải mình đã trúng độc rồi không?
Buổi chiều hôm đó nàng ta chẳng hề để tâm làm việc, đến khi mặt trời ngả bóng hoàng hôn mới lấy được dũng khí.
Nàng ta phải đi tìm Lãnh Băng Cơ.
Từ lúc nàng ta được nâng lên làm nha đầu thông phòng, lại bị Lãnh Băng Cơ nắm chóp thì không còn dám nối giáo cho giặc, giúp đỡ Lãnh Băng Nguyệt tính kế nàng.
Mà Lãnh Băng Cơ cũng không còn làm khó mình.
Đồng thời, mấy hôm trước, sau khi Lãnh Băng Cơ quản gia còn tăng thêm một chút ngân lượng cho mình.
Từ nhất đẳng nha đầu nâng lên một bậc.
Đến khi Lãnh Băng Cơ có chuyện ra ngoài thì đụng phải nàng ta ở cửa.
Lãnh Băng Cơ cảm thấy hơi kỳ quái, người đời thường nói không có chuyện thì không tìm đến cửa.
Tri Thu này rất biết giữ mình, hiếm khi ra khỏi Tử Đằng tiểu trúc, hôm nay rõ ràng là có chuyện.
Tri Thu tiến lên cung kính hành lễ, Lãnh Băng Cơ vào thẳng vấn đề: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Tri Thu liếc mắt nhìn trái nhìn phải: “Vương phi nương nương có thể ban chút thời gian, tìm nơi nào đó vắng vẻ để nói chuyện không?”
Lãnh Băng Cơ biết nàng ta có điều kiêng dè, gật đầu ra hiệu cho Nhi Nhi phía sau mình ở nguyên tại chỗ, rồi theo Tri Thu đến phía sau giàn hoa.
Các bạn vào trang nguồn trên hình đọc truyện, để chúng mình có động lực ra chương mới mỗi ngày nhé! Chúc bạn luôn vui vẻ và an lành!
Nhi Nhi có chút không yên tâm nên nhìn theo chăm chăm.
Tri Thu nhìn xung quanh không có người bèn móc mấy viên thuốc từ trong tay áo ra, dùng hai tay dâng lên cho Lãnh Băng Cơ.
“Không lâu trước xuất phủ, có người chào hàng với nô tì loại thuốc này.
Nói là Ngưng Hương Đan nổi tiếng một thời.
Nô tì không kìm được tò mà đã mua về mấy viên.
Nhưng sao khi uống xong thì cảm thấy cơ thể không thoải mái.
Lương y trong phủ cũng không nói được nguyên nhân.
Cho nên nô tì mạo muội xin Vương phi nương nương xem thử, đây có phải là Ngưng Hương Đan thật không?”
Lãnh Băng Cơ dùng khăn nhận lấy, lột giấy dầu ra, đưa đến trước mắt xem tỉ mỉ, cẩn thận ngửi một chút, lập tức biến sắc: “Rốt cuộc ngươi đã lấy loại thuốc này từ nơi nào?”
“Mua trên đường!”
“Còn không nói thật!” Lãnh Băng Cơ quát mắng: “Có ai có thể trắng trợn rao bán thuốc độc trên đường sao?”
Toàn thân Tri Thu run rẩy, sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch: “Thuốc độc?”
“Không sai, Ngưng Hương Đan thật sự mặc dù có độc, nhưng độc tính không mạnh, dùng ít sẽ không có trở ngại gì.
Nhưng loại thuốc này của ngươi hoàn toàn không giống vậy.
Dùng nhiều sẽ bị nghiện.
Khi lên cơn thì toàn thân giống như có hàng vạn con kiến cắn, đau không muốn sống!”
“Mặc dù không thể lập tức mất mạng nhưng một khi ngừng thuốc thì tần suất