Tri Thu cắn chặt răng: “Thực sự là mua ở đầu đường.
Mấy hôm trước, nô tì có ra khỏi Vương phủ một lần, có người vô cùng bí ấn chào hàng thứ này với nô “Vì nô tì nhìn thấy da dẻ tiểu thư nhà mình hôm nay rực rỡ như mới sinh, quả thực nhìn rất thèm nên đã không khống chế được sự mê hoặc.
Đã cắn răng móc ngân lượng để mua.
Người đó nói, nếu như nô tì thường xuyên dùng, có thể đến góc cua gần đó để tìm hắn.
Loại thuốc này luôn có hàng”
Lãnh Băng Cơ nghĩ, Tri Thu ở trong phủ chắc cũng không có kẻ thù nào, cũng ít khi ra khỏi phủ, không thể gây ra họa gì.
€ó lẽ, thực sự có người bán rẻ lương tâm kiếm tiền.
Dù sao.
thì, thứ đồ này giống như thuốc phiện, ăn vào sẽ nghiện, khuynh gia bại sản cũng phải mua.
Loại người vi phạm pháp luật làm rối loạn kỷ cương, hãm hại người dân, tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Bèn tiếp tục điều tra gốc rễ: “Hắn ta bảo ngươi tìm hắn ở góc đường nào?”
Tri Thu chau mày: “Trong một con hẻm, nhưng nô tì rất ít ra khỏi phủ, cũng không biết vị trí cụ thể.
Là ở hai con đường trước vương phủ chúng ta, sau đó quẹo phải, đi thẳng.
Nô tì cũng không biết mình có nhớ rõ hay không nữa.
Dù sao giá loại thuốc này cao quá, không phải thứ nô tì có thể uống mãi được”
Lãnh Băng Cơ nhìn gương mặt ung dung của nàng ta, không giống như nói dối nên không tiếp tục truy hỏi thêm.
Mà chuyển đề tài: “Lãnh Băng Nguyệt vẫn luôn dùng Ngưng Hương Đan đúng không?”
Tri Thu thành thực gật đầu: “Đúng vậy?”
“Nàng ta lấy từ đâu?”
“Nghe nói là Kim nhị thiếu gia tìm cho.
Còn cụ thể nô tì không rõ.
Hiện tại tiểu thư nhà nô tì không thích nô Thật là tự mình tạo nghiệt không thể sống mà.
Vì yêu cái đẹp mà đến mạng cũng không cần.
Chẳng trách gần đây tính tình nàng ta dần dần không bình thường, bắt đầu kích động, không biết giữ mồm giữ miệng.
Lãnh Băng Cơ thấy không thể hỏi ra gì nữa, chỉ đành vẫy tay: “Đợi mai ta rảnh thì phối thuốc cho ngươi.
Ngươi cứ theo đó mà uống.
Nhưng nhớ rõ lời ra, tuyệt đối không được dùng loại thuốc này nữa”
Tri Thu ngàn ân vạn tạ một hồi, trước mặt Lãnh Băng Cơ mà ném thuốc đi thật xa.
Bên trong Tử Đằng tiểu trúc.
Một mình Lãnh Băng Nguyệt ngồi ngây ngốc hồi lâu.
Sau khi đứng dậy lau nước mắt, rửa mặt thì quyết định ra ngoài tìm lương y xem thử.
Nếu như thật sự mang thai thì mình cũng dễ ứng phó.
Nàng ta mang theo một mình Đinh Hương.
Ánh mắt Triệu ma ma quá thâm độc, nàng ta lo sợ Triệu ma ma nhìn ra được đầu mối thì không tránh khỏi bị dạy dỗ.
Chân trước vừa đi, Triệu ma ma chộp một cái túi tiền trên bàn trang điểm, lắc đầu lẩm bẩm: “Giống như mất hồn vậy, nói muốn đi mua son phấn mà túi tiền cũng không mang”
Tri Thu vừa mới trở về từ Triều Thiên Khuyết, trong lòng chợt động: “Để ta đưa đi đưa cho phu nhân cho! Nếu nhanh chân nói không chừng có thể đuổi theo kịp”
Triệu ma ma ném túi đựng tiền cho nàng ta.
Tri Thu vội vàng đuổi theo, Lãnh Băng Nguyệt không ngồi xe ngựa, đã cùng Đinh Hương đi xa.
Nàng ta hỏi thủ vệ trông cửa, mượn vào sự che chắn của màn đêm đầu hôm mà chạy theo.
Từ xa nhìn thấy Lãnh Băng Nguyệt bỏ lại Định Hương, còn bản thân xoay người quẹo vào.
một cửa tiệm nhỏ.
Tri Thu lặng lẽ đi qua, cũng không dám lại gần, mà trốn trong một con hẻm bên cạnh.
Nhưng không lâu sau, Lãnh Băng Nguyệt như kẻ mất hồn mà đi ra, mờ mịt đứng bên đường một hồi.
Đợi Đinh Hương trở lại thì quay người đi.
Bóng lưng lộ vẻ vừa bất lực vừa đáng thương.
Trong phủ có lương y, sao nàng ta lại cố ý chạy đến nơi này? Nhìn xem cửa hiệu, cũng là một lương y bình thường không mấy nổi tiếng.
Lẽ nào cũng có việc khó nói rồi?
Tri Thu rẽ bước, đi đến tiệm thuốc đó, mở cửa tiếng vào, bên trong chỉ có một đại phu già đeo kính lão thủy tinh đang mài thuốc.
Nhìn thấy nàng ta từ khe kính thì ngẩng mặt lên.
“Cô nương chuẩn bệnh hay là bốc thuốc?”
Tri Thu lắc lắc túi tiền trong tay: “Vừa nãy phu nhân nhà ta ra ngoài có hơi vội nên không mang theo ngân lượng.
Có phải chưa đưa ông tiền chuẩn bệnh không?”
Lương y vẫy tay: “Miễn đi, miễn đi.
Chẳng qua chỉ là đoán mạch mà thôi, không đáng bao nhiêu.”
Tri Thu mang theo gương mặt cười: “Lẽ nào không cần kê đơn thuốc sao?”
“Vừa mới mang thai, tạm thời không cần uống gì cả.
Nếu như coi trọng thì hãy bốc hai thang thuốc giữ thai đi”
Trái tim Tri Thu bỗng đập mạnh một cái, hô hấp chịu không được mà đình trệ.
Thuốc giữ thai?
Lãnh Băng Nguyệt có thai? Trước giờ nàng ta chưa từng hầu hạ Mộ Dung Phong.
Cũng có thể nói, đứa nhỏ này chính là