“Đừng nhổ nữa, sau này con sẽ nghiên cứu một bình thuốc nhuộm tóc thực vật cho người, khi nhuộm lên lên lập tức có một mái tóc đen nhánh xinh đẹp, cải lão hoàn đồng”
“Có đồ tốt như vậy? Sẽ không phải gặp một chút mưa đã thành một thân mực nước đi? Sẵn hiện tại không có sao?” Huệ Phi nửa tin nửa ngờ.
Lãnh Băng Cơ liếc bà một chút: “Hiện tại con không có tâm tư cả, đang suy nghĩ làm sao cứu con trai người ra khỏi nước sôi lửa bỏng đây.
Người nói trong quân doanh làm sao có thể thái bình như vậy, cũng không có chuyện gì vậy.
Con muốn tìm một chút phiền phức cũng không thể ra khỏi cửa cung.
Bị vây ở chỗ này, cái gì cũng không làm được không nói, còn ở dưới mí mắt phụ hoàng, có chút gió thổi cỏ lay nào, cũng không thể gạt được ông ấy”.
“Cái này còn không đơn giản sao, bàn giao cho Phong Vân làm là được.
Ta có một đường tin tức này, phụ hoàng người cũng không biết.”
“Phong Vân?” Lãnh Bằng Cơ hai mắt tỏa sáng: “Người trước hết để hắn nghĩ biện pháp để cho con ra khỏi cung một chuyến, ra ngoài tìm kiếm pháo hôi”
Huệ Phi căn bản không hiểu pháo hội này có ý là gì, nhưng Lãnh Băng Cơ đã nói có biện pháp, vậy chính là có biện pháp, bà đối với người nhi tức này không hiểu sao lại tăng thêm một phần tự tin, lập tức sai người mang thư đến cho Thẩm Phong Vân.
Ngày hôm sau, Lãnh Băng Cơ liền gặp được Thẩm Phong Vân.
Nội thị trước mặt Hoàng đế đến Kiêm Gia Điện, phụng mệnh truyền chỉ, để Lãnh Băng Cơ đi theo Thẩm Phong Vân xuất cung, hỗ trợ hắn điều tra án Ngụy đại nhân bỏ mình.
Trong đêm qua Lãnh Băng Cơ đã tính toán tốt hôm nay làm việc như thế nào, coi Thẩm Phong Vân chỉ đang lấy một cái cớ để cho mình xuất cung, lập tức thu thập thỏa đáng, lập tức đi theo xuất cung.
Thẩm Phong Vân đang đợi tại cửa cung, gặp nàng nhe răng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng muốt.
“Hôm nay thân thể tẩu tử vừa vặn có tốt lên chút nào sao?"
Nhớ tới vở kịch khóc lóc trước mặt Hoàng đế hôm qua, Lãnh Băng Cơ thật là có chút ngại ngùng: “Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều” “Lại làm phiền đến tẩu tử, thật là ngại quá”.
Khách khí như vậy? Nơi này lại không có người ngoài, diễn kịch cho ai nhìn?
Lãnh Băng Cơ cũng khách khi một câu: "Là ta mới phải ngại, luôn làm phiền đệ.
Chút chuyện nhỏ như vậy, còn muốn nhờ đệ giúp một tay”.
Thẩm Phong Vân có chút giật mình: “Giúp chuyện gì chứ?”
Lãnh Băng Cơ cũng ngây ngẩn cả người: “Đệ không nhận được lời nhắn cô mẫu của đệ sai người mang đến sao?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Hôm qua bận bịu cả ngày với bản án cũng không có đầu mối nào, cũng chưa có trở về Quốc Công phủ, càng không nhận được lời nhắn nào, sao vậy?”.
Chưa lấy được? Chẳng lẽ lại bị lão phụ thân hoàng thượng chặt đứt rồi sao? Biết ngay mẫu phi nhà mình không đáng tin cậy, thành sự không có, bại sự có thừa, lại còn thầm cảm thấy tự mãn, làm nữ nhân ngốc đến mức như bà ấy thật đúng là có phúc.
Cũng may mình không có mưu đồ chuyện bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng gì, Hoàng đế còn cho phép mình ra ngoài, chẳng lẽ là ngầm đồng ý rồi?
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn tìm cái cớ xuất cung giải sầu một chút.
“Đệ đây đến tìm ta làm cái gì? Sẽ không phải thật là vì vụ án này chứ?”.
Thẩm Phong Vân gật gật đầu: "Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta vừa đi vừa nói”
Lãnh Băng Cơ lên xe ngựa Thẩm Phong Vân chuẩn bị cho nàng, Thẩm Phong Vân cưỡi ngựa, cùng xe ngựa sóng vai mà đi.
Đợi đi đến nơi người đi đường thưa thớt, liền đơn giản nói qua bản án với nàng.
Lần này quan viên bị hại, chính là Lại bộ Hữu thị lang, họ Ngụy, thời gian bị hại là canh hai đêm qua.
Người đầu tiên là thê tử chính thức của ông ta Lâm Thị.
Nguyên nhân tử vong cũng giống như một vị quan viên bị hại trước đây, chính là do trúng độc.
Độc cũng giống như vậy bị hạ trong chén trà trên bàn, sau khi uống xong lập tức bất đắc kỳ tử mà chết.
Mà người cho đưa trà vị Ngụy thị lang này không phải ai khác mà chính là thê tử của ông ta