Trà Long Tĩnh đúng là hảo hạng, ít ỏi vài miếng, đều đặn từng phiến.
Chỉ có điều trong chung trà lại có nhiều hơn vài miếng là Thiết Quan Âm lại có điểm không ăn khớp.
Ngụy đại nhân thích uống hồng trà, thỉnh thoảng sẽ trộn vào vài chiến trà Thiết Quan Âm, không ai cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng mà Lầm phu nhân đã từng nói qua, người hay mất ngủ nên không để cho ông dùng trà quá đặc, mới có lòng thay đổi như thế.
Một người có tâm như thế, đem trộn hai loại trà vào nhau, có ảnh hưởng vị sao chứ?
Nguy công tử vẫn đứng đợi ở cổng chưa hề đi khỏi.
Lãnh Băng Cơ hỏi hắn: “Thư phòng của Ngụy đại nhân có tích trữ trà Thiết Quan Âm không?
Nguy công tử lắc đầu: “Phụ thân thích trà, đối với việc thưởng thức cũng rất coi trọng, ông ấy nói mực nước sẽ ảnh hưởng đến hương thơm của trà.
Cho nên vì lý do đó mà trong thư phòng không hề để trà, đều do những người hầu thân cận chuyên đưa trà vào.”
Vậy Thiết Quan Âm này từ đầu đến? Trong đây chắc có huyền cơ gì đó chăng?
Giả như, xác thực là kẻ khác hạ độc, làm sao lại để lại chứng cứ để người khác hoài nghi chứ?
Lãnh Băng Cơ nhíu mày trong chốc lát mà trầm tư suy nghĩ, ánh mắt chậm rãi đảo quanh thư phòng, hỏi Ngụy công tử về hướng mà mình giơ tay chỉ: “Trên cửa sổ này tại sao lại có một lỗ hỏng chứ?”
Ngụy công tử ngẩng đầu, liếc mắt xem xét, giải thích nói: “Phụ thân sợ nghe mùi than củi, lúc trước mùa đông sẽ sử dụng lò than, liền theo đó dựng một ống khói qua cửa sổ.
Chỉ là vài năm nay đã đổi loại than sương, không có mùi.
Phụ thân đã ra lệnh cho bỏ ống khói đi, còn về cái này chưa từng lấp kín lại, thời điểm giá lạnh gió thổi vèo vèo vào.”
Thẩm Phong Vân nghe Lãnh Băng Cơ hỏi như vậy, như thế nào cũng sẽ có nguyên nhân, liền dọn một phen ghế tựa, đứng đó xem xét, cái lỗ rất nhỏ nhưng mà chỉ bằng một vòng tay của đứa bé, không để ý thì sẽ không phát hiện được.
Ánh mắt hắn chăm chú, đưa tay cố xét vào trong mà thăm dò, lúc tay đem ngược trở ra, tay mang theo một cọng lông vũ màu đen.
“Rất giống chim sao”
Thẩm Phong Vân ngay lập tức có chút kích động, nếu như đây chỉ là lông chim bình thường thì cũng thôi đi, vì dù sao loài chim sẻ căn bản thích tìm những nơi góc khuất để làm tổ, nhưng đây là lông chim sáo, sự việc e là không đơn giản.
“Ngụy đại nhân có yêu thích việc nuôi chim không?” Hắn quay qua đưa ra biểu cảm hỏi thăm.
Ngụy công tử lắc đầu: “Ông ấy công việc bận rộn, đầu thế nào nhàn hạ thoải mái như vậy được?”
“Đưa hạ nhân ngày thường trông nom ở nơi đây đến đây, ta muốn hỏi họ chút chuyện thường ngày, chuyện thư phòng của Ngụy đại nhân có chim sáo ra vào không?”
Ngụy công tử chỉ cảm thấy quái lạ, không hiểu dụng ý Thẩm Phong Vân đến cuối cùng là gì, nhưng vẫn theo lời hắn, gọi người đến.
“Biểu tẩu thật sự có tầm quan sát tốt, đệ đã ở đây kiểm tra nhưng không nhìn thấy”
Trường hợp là có thể có chút đột phá, Thẩm Phong Vân khó nén hưng phấn trong giọng nói.
“Thời điểm mới vào, nhìn thấy có khói từ nơi đó thoát ra.
Nếu không thì ta cũng không để ý đến”
“Chim sáo ngoài việc giỏi học vẹt, sau khi trải qua huấn luyện còn có thể đưa thư, có thể Ngụy đại nhân luôn dùng nó trao đổi thư từ, và cùng người nào đó duy trì liên lạc không?"
Cũng xuất phát từ chức vị, hắn cũng nhạy bén lập tức ngửi được cùng vấn đề này: “Nhất là bọn họ không thể gặp mặt nhau ngoài sáng, cho nên Ngụy đại nhân mới thường xuyên đốt thư từ”
Điểm này, Lãnh Băng Cơ không nghĩ đến, nàng chính là chủ ý một mặt khác.
Chỉ cần sau khi có được chứng thực, liền lập tức có thể có đáp án trong việc đầu độc bí ẩn.
Hạ nhân rất nhanh đã vào, cúi đầu trước mặt Thẩm Phong Vân, có chút thấp thỏm, rất lo lắng là bản thân bị liên quan đến.
Bốn quan hỏi các ngươi, ngày thường các ngươi có từng nhìn thấy chim sáo bay ra bay vào phòng của đại nhân không?”
Trong đám, có một hạ nhân gật đầu: "Có, tiểu nhân đã từng nhìn thấy qua.
Nó không hề sợ người, liền đậu trên mái hiên trừng mắt nhìn tiểu nhân, tiểu nhân nghĩ là muốn bắt nó để chơi đùa, lại bị lão gia nhà ta quát bảo dừng lại”
"Vậy đêm qua, các ngươi có nhìn thấy chim sáo đó đến không?” Lãnh Băng Cơ hỏi.
Hạ nhấn lắc