“Ông có biết, người lúc trước tiêu tốn bạc thu thập tình báo của Ngụy đại nhân ở chỗ Tàng Kiếm Các là ai không?”
Lãnh Băng Cơ kích động hỏi, có một loại cảm giác "xa tận chân trời gần ngay trước mắt”.
Chưởng quỹ lắc đầu: "Thời gian qua hơi lâu, vài năm trước rồi.
Lúc đó, còn chưa nghe nói đến Phi Ưng Vệ”
“Vậy còn có tin tức gì khác liên quan đến Phi Ưng Vệ và Ngụy đại nhân không?”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Tàng Kiếm Các qua lại với người trên giang hồ rất nhiều, bình thường sẽ không động đến quan gia, cho nên biết rất ít.”
Lãnh Băng Cơ cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
“Vậy còn am Nam Sơn Ni thì sao, những ngày này có tiến triển gì không?”
Từ sau chuyện xuất hiện gian tế lần trước, có lẽ đối phương đã phát giác thân phận của mình bị bại lộ, am chủ cùng với vài ni cô đều đã biến mất hết.
Hiện nay, am ni cô do một vị lão ni đã nhiều tuổi chủ trì, nói với bên ngoài là những người kia đã đi ra ngoài vấn du hóa duyên rồi, thực chất chính là ôm tội trốn thoát.
Nhưng ban đêm vẫn có người có hành tung khả nghi xuất hiện.
Không biết là người của triều đình đang giám sát, hay là Phi Ưng Vệ vẫn còn giữ liên lạc với am ni cô”
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một lát: “Phi Ưng Vệ biết rõ triều đình đã để ý đến bọn họ, sao còn mạo hiểm quay trở lại? E là người đến tìm Phi Ưng Vệ mua bán tin tức? Dù sao nơi này đã là con cờ bỏ đi của Phi Ưng Vệ, không sợ đánh rắn động cỏ.
Không thì vậy đi, nói với huynh đệ của chúng ta, lần sau nếu lại có người đến liên lạc, đi theo sau khi hắn ra khỏi am ni cô, bắt hắn lại, thẩm vấn thật kĩ, xem xem rốt cuộc Phi Ưng Vệ đang làm trò mờ gì.
Nếu như có nguy hiểm, lập tức rút lui.
Dù sao còn có người khác đang trông chừng am ni cô, chuyện này Phi Ưng Vệ cũng sẽ không nghi ngờ đến trên đầu chúng ta, cứ để quan phủ gánh cái nồi đen này đi”.
Chưởng quỹ đều nghe theo, trong đầu Lãnh Băng Cơ vụt qua một tia sáng, lập tức có chủ ý mới, quyết định đập tan ý nghĩ trước đó của bản thân, đó là, giả họa cho người khác!
Nhưng, Thẩm Phong Vân, thật xin lỗi, chỉ một chút thôi, gây hiểu lầm cho đệ một chút, để đệ đi chút đường vòng.
Ai bảo ta không có tiền đồ như vậy, nhớ biểu ca của đệ rồi?
Đang định đi ngủ thì có người mang gối đến, quả là ông trời giúp ta mà.
Nàng lập tức đứng dậy, đi đến trà lâu nhà mình, ngồi ở nhà gian gần đường ở đằng sau, đem tình hình trong Lại Bộ nha môn thu vào trong mắt.
Sau đó dặn dò người làm, đến trước cửa đợi Thẩm Phong Vân, đợi hắn ta đi ra, lập từ mời đến nhã gian.
Người làm lập tức nhận lệnh rời đi.
Chưa được một lúc, Thẩm Phong Vân đã bước lớn lên nhã gian ở lầu hai.
Tiểu nhị mang điểm tâm lên xong liền đóng cửa nhà gian lại rồi đi ra ngoài.
“Vừa ăn vừa nói, đói rồi nhỉ?” Lãnh Băng Cơ chào hỏi.
Đã là thời gian dùng bữa trưa, Thẩm Phong Vân cũng không khách khí với nàng nữa, hai người vừa ăn, vừa thảo luận vụ án.
“Lúc nãy đệ đã gặp Kim thượng thư, hỏi về tình tiết liên quan đến vụ án.
Kim thượng thư nói, tổng binh Thủy Vân Quán này là do Ngụy thị lang một tay đề bạt.
Nhận chức và sát hạch của võ quan là do binh bộ và sử bộ cùng nhau báo lên hoàng thượng quyết định.
Nhưng trong đó khó tránh khỏi sẽ có người thầm động tay chân, tỷ chắc cũng biết, tổng binh Thủy Vân Quan này chính là Ngụy đại nhân cùng với Phùng thị lang lúc trước cùng nhau tiến cử”
Cũng chính là nói, hại vụ án này tuyệt đối có liên quan đến nhau.
“Vậy người này có gốc gác gì? Có giao tình thế nào với hai người kia?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Kim thượng thư nói, không có giao tình, trước đó Ngụy đại nhân cũng không hề quen biết người này.
Nhưng, người này giờ ở tận Thủy Vân Quan, sao có thể cách cả ngàn dặm thao túng vụ án này được?”
Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên: “Tổng binh Thủy Vân Quan là cái chức béo bở đúng không?”
Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tiếp giáp Nam Chiểu, nếu như địch quân đến xâm phạm, người đứng đầu sẽ gặp họa đầu tiên”.
“Nếu đã như vậy sao còn có người tranh nhau đi chấn thủ Thủy Vân Quan?”
Thẩm Phong Vân ngây người: “Chẳng lẽ hắn ta có oán cũ với Ngụy thị lang, hai người lợi dụng việc công để trả thù riêng? Cũng không phải, người này vốn dĩ cũng chỉ là một phó tướng không nổi danh lắm, để hắn đảm nhiệm tổng binh thủ quan, tuy nói bần hàn, nhưng cũng là thăng chức.
Mãn kì nhậm chức, có thể điều quay trở lại hoặc là tìm một cái chức béo bở khác.”
“Còn nữa, nếu chỉ là đơn giản như vậy, vậy bát ca truyền thư lại giải thích thế nào? Thư từ thường xuyên qua lại nói thế nào?”
Thẩm Phong Vân cũng có cảnh giác cực