Ngày tiếp theo, sau khi dùng bữa trưa, hoàng thượng phải người đến gọi Lãnh Băng Cơ đến ngự thư phòng.
Đến đó, Thẩm Phong Vân cũng ở đó.
Hoàng đế mặt nghiêm trọng, dặn dò Thẩm Phong Vân: “Đem kết quả điều tra ngày hôm qua của người nói cho Phong vương phi biết.”
Thẩm Phong Vân được lệnh, đối diện với Lãnh Băng Cơ cũng là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng, cũng có kích động.
“Hôm qua được tẩu tử chỉ điểm, thần lập tức đến sử bộ và binh bộ điều tra danh sách quan viên hai vị đại nhân đã tiến cử trong hai năm này, phát hiện bọn họ sắp xếp quan viên bên ngoài, men theo bản đồ điều tra, vừa hay chính là một nút thắt thông từ thượng kinh đến Tây Nam, đặc biệt là cửa khẩu tiếp giáp giữa Tây Nam và Nam Chiếu, hầu như đều có người của bọn họ.
Cho nên, chúng ta có lí do nghi ngờ, hai người bọn họ có hiềm nghi phản quốc rất lớn, cấu kết với Nam Chiểu, âm thầm an bài nội gián để lót đường cho Nam Chiểu tấn công Trường An.”
Lời này của Thẩm Phong Vân, khiến lòng Lãnh Băng Cơ lập tức run lên.
Thế gian này có một từ gọi là đánh lệch mà lại chuẩn, không ngờ vậy mà lại là thật, bản thân cũng chỉ đoán bừa mà thôi, muốn đem vụ án này đẩy lên trên, giá họa lên trên người Phi Ưng Vệ.
Như vậy, hoàng thượng nhất định sẽ tiêu diệt Phi Ưng Vệ, hỏi nàng về manh mối liên quan đến Phi Ưng Vệ..
Bản thân bèn có thể nói luôn là không biết, có lẽ Mộ Dung Phong biết một chút.
Hoàng đế cũng thuận lí thành chương điều Mộ Dung Phong trở lại thượng kinh.
Nhưng, ai có thể nói cho ta biết, sao lại đánh lệch mà trúng rồi, kéo ra cả vụ án phản quốc? Còn liên quan đến cả Nam Chiếu.
Vậy Hoàng để gọi nàng đến để làm gì?
Hoàng để đem vẻ mặt kinh ngạc của nàng thu vào trong mắt: “Trẫm cho rằng, Phong vương phi đối với vụ án này, chắc sẽ có kiến giải cao minh hơn nữa”
Không có, thật sự không có, ta thật sự chỉ là mèo mù vớ được cá rán, chỉ để thỏa mãn tư tâm của bản thân mà thôi.
Nàng không hề che dấu sự căng thẳng của mình, lắp bắp nói: “Con, con thật sự không biết lại nghiêm trọng như thế, con, con chỉ là nói bừa thôi”
“Vậy đối với Phi Ưng Vệ, con có gì để nói không?”
Lãnh Băng Cơ tiếp tục giả ngốc: “Phi Ưng Vệ con cũng chỉ là lấy ví dụ mà thôi, án này chưa chắc thật sự có liên quan đến Phi Ưng Vệ”.
“Bất luận có liên quan hay không, giang sơn của trẫm không thể dùng được thử sâu hại này.
Dám uy hiếp thần tử của trẫm, sau lưng không biển đã làm bao nhiêu chuyện mờ ám rồi! Hai người này chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.
Con và Phong Nhi đã biết đến sự tồn tại của Phi Ưng Vệ, tại sao biết rõ mà không báo?".
Tiêu rồi, lại lần nữa thành công dẫn lửa lên người, bản thân ở trước mặt lão hồ li Hoàng đế già này không thể tự cho mình thông minh.
Tâm tư của ông ta chặt chẽ, suy nghĩ trong đầu cũng khác, nói không chừng sẽ nắm được cái thóp nào của mình.
“Phụ hoàng vất vả ngày đêm, không có chuyện gì quan trọng nào dám kinh động đến người, hơn nữa, chuyện này, Vương gia không hề dám lơ là chút nào, vẫn luôn mật thiết truy đuổi tung tích điều tra.
Cụ thể con cũng không rõ lắm, chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy người khác nói vài câu bèn đoán bừa”
“Con nói Phong Nhi vẫn luôn điều tra chuyện này?"
“Chắc là vậy.
Nhưng Phi Ưng Vệ quá mức thần bí, đi lại không có tung tích gì, rốt cuộc có bao nhiêu manh mối chắc chỉ có Vương gia mới rõ”.
Hoàng đế chỉ vào mũi của Lãnh Băng Cơ, chỉ nửa ngày trời, lại nuốt lời xuống.
Lãnh Băng Cơ biết, lời ông ta nuốt xuống là gì.
Ông ta đã đoán được ý đồ của mình, muốn mượn chuyên này để triều Mộ Dung Phong về kinh.
Cho nên, ông ta không cho phép.
“Chuyện này cơ mật, tạm thời hai người không được tiết lộ ra ngoài một chữ nào.
Tất cả vụ án trong tay Thẩm Phong Vân tạm thời để đấy đã, bao gồm hai