“Thủ lĩnh của Phi Ưng Vệ? Không phải là Phi Ưng Vệ đã bị tiêu diệt hết rồi sao?” Lãnh Bằng Cơ có chút kinh ngạc.
“Chúng ta đã lo trước tính sau rồi, Phi Ưng Vệ rải rác khắp Trường An, sao có thể dễ dàng bị tiêu diệt tận gốc như vậy được chứ? Nghe nói nếu ai lấy được phong ấn đó, chắc chắn có thể trở thành giáo chủ mới của Kim Ưng”
“Vậy tại sao Na Trát Nhất Nặc lại có hứng thú với chuyện này chứ?” Lãnh Băng Cơ cau mày: “Rốt cuộc nàng ta có liên quan gì đến Phi Ưng Vệ?”.
Cừu Thiếu chủ bình tĩnh nói: “Có thể có khả năng Na Trát Nhất Nặc là người của Nam Chiếu? Cũng có khả năng nàng ta luôn hợp tác với Tề Cảnh Vân, nhằm mục đích trao đổi thông tin tình báo.
Lần này, Phi Ưng Vệ bị tiêu diệt toàn bộ, bọn họ đương nhiên không cam lòng, muốn nhanh chóng thế chân”.
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Rất có thể là như vậy.
Điều này có thể giải thích tại sao nàng ta luôn tỏ ra thù địch với ta một cách kỳ kỳ quái quái.
Đó không phải là chuyện ân oán cá nhân, mà là từ lập trường gia tộc”
“Đó là lý do tại sao” Cừu Thiểu chi tiến lại trước mặt nàng: "Tài liệu bị triều đình đốt cháy chắc chắn không phải là thật.
Tài liệu thật đã được Tề Cảnh Vẫn cất giấu ở một nơi an toàn khác.
Vương phi có biết phong ấn của hắn ở đâu không?”
“Làm sao ta biết được? Con dâu trông như thế nào?”
“Không lớn, bên trên đó có in hình đại bàng.
Ta cũng chỉ biết có như vậy?
“Ta chưa từng nhìn thấy cái đó”
Nàng đã biết cha ruột của đứa trẻ trong bụng mình là ai nên không còn quan tâm đến chuyện của Phi Ưng Vệ.
Triều đình Trường An có loạn đến mức nào đi chăng nữa cũng không còn liên quan đến nàng.
Cừu Thiếu chủ nhìn thấy sách độc lập trên bàn, liền giật lấy, nói: “Cuối cùng cũng muốn mở ra xem rồi? Thật không dễ dàng.
Kiểu người như Mộ Dung Phong, ta nghĩ mãi cũng không hiểu, nàng ở bên cạnh hắn làm cái gì? Không đơn giản là muốn bị “ngược” đúng không, nhìn ta này.”
Mới nói được một nữa, hắn ta chững lại, phe phẩy cuốn sách trong tay: “Nàng muốn đùa thật à?"
Lãnh Băng Cơ nở một nụ cười gượng gạo: “Không được sao?”
“Không phải chứ?” Cừu Thiếu chủ nhìn nàng dò hỏi: “Tại sao Mộ Dung Phong lại trêu chọc nàng được chứ? Mấy ngày nàng mất tích, nhìn thấy hắn ta lo lắng sốt ruột như muốn nhảy dựng lên, giống như chính mình bị rút hết tim gan thận phổi vậy đó.
Nàng sao còn nỡ ra đi? Hai người rốt cuộc bị làm sao vậy? Trong triều bốn phía đều có nhiều binh lính canh gác, ta khó khăn lắm mới có thể trà trộn được vào đó”
“Còn có thể thể nào nữa? Ta đang bị giam lỏng ở đây rồi” Lãnh Băng Cơ cố gắng nhẹ nhàng nói: “Hắn ta đột nhiên trở nên điên điên khùng khùng, không nói lí lẽ, bởi vậy người nam nhân này ta không cần, ta cũng không muốn ở lại một mẫu ba phần đất này, ngày ngày đầu đả với một đám nữ nhân khác.”
“Nhưng