Lãnh Bằng Cơ nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi nói: “Mộ Dung Phong, ta đã ở cùng chàng lâu như vậy, ta đối với chàng như thế nào, lẽ nào trong lòng chàng không rõ sao?”
Mộ Dung Phong cười lạnh, ánh mắt nhìn nàng đầy lạnh lẽo, không tồn tại chút ấm áp nào.
“Nàng cũng xứng nói chuyện tình cảm?”
Lời này làm Tế Cảnh Vân ngớ người.
Trong ấn tượng của hắn, Mộ Dung Phong vẫn luôn đối xử với Lãnh Băng Cơ như bảo bối của mình, nói gì nghe nấy, sao hôm nay lại hắn lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy?
Nhất là giọng nói mang đầy khinh bỉ và châm chọc, đó là những chuyện từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện ở hắn.
Cho dù vừa rồi, Mộ Dung Phong đã làm Lãnh Băng Cơ tổn thương tới mức thương tích đầy mình, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ôm một chút ấm áp dư lại.
Vì thế, nàng mới chạy tới chỗ Tề Cảnh Vân để tìm câu trả lời mà bản thân mong muốn.
Nàng hy vọng, Mộ Dung Phong chỉ là tình cảnh bất đắc dĩ nhất thời mà thôi.
Hiện tại, sự lạnh lùng, vô tình của hắn giống hệt như khi nàng vừa được gả vào Kỳ vương phủ, tất cả trở lại điểm bắt đầu.
Cũng có thể nói, lúc trước nàng chỉ đang sống trong áo tưởng do những lời ngon tiếng ngọt của hắn thêu dệt nên, hôm nay, rốt cục lớp ngụy trang cũng bị xét nát, lộ ra chân tướng?
Lãnh Băng Cơ xoay người, dũng cảm, to gan đối diện với hắn: “Mộ Dung Phong, ta không tin, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà chàng có thể gạt bỏ tình cảm bao lâu giữa hai chúng ta, ta càng không tin, chàng thật sự đối xử với ta tàn nhẫn, vô tình tới thể.
Nói ta nghe, rốt cuộc vì sao? Ta đã làm sai điều gì? Thật sự chỉ vì mấy ngày mà ta và Tề Cảnh Vân ở chung trong sơn trang sao?”
Mộ Dung Phong híp mắt lại, cúi đầu, sau đó chậm rãi đưa tay vuốt ve mặt của nàng.
Lãnh Băng Cơ không hề cảm giác được chút dịu dàng nào của hắn, ngược lại, nàng lại cảm thấy nụ cười xấu xa hắn bày ra tồn tại cảm giác khát máu mơ hồ.
“Ai cho phép người gọi thẳng tục danh của bổn vương? Loại nữ nhân dơ bẩn như ngươi cũng xứng sao? Ả đàn bà mà ai ai cũng có thể làm chồng,