Tuy rằng trong bóng tối, tại kinh thành đang sóng lớn mãnh liệt, bão táp biến hóa khôn lường, nhưng tốt xấu gì, mặt ngoài vẫn là gió êm biển lặng.
Có điều, ở hoàng cung thì lại khác, náo nhiệt đến mức gần như nâng lên cả nóc lưu ly.
Người trong cung chạy loạn khắp nơi, từ bên trong ngự thiện phòng đi sang tiến vào Trân Bảo Trai.
Họ bối rối, vội vã, hốt ha hốt hoảng lựa chọn thức ăn và đồ vật để lấy lòng tiểu kim tôn, rồi tựa như dòng chảy nối đuôi nhau đưa vào Khang Đình Cung.
Tiểu kim tôn đã va chạm xã hội, cho nên muốn dỗ dành vị tiểu thiếu gia này vui vẻ không phải là việc dễ dàng.
Thái hậu lão nhân gia không ngờ được rằng trong khoảng thời gian mình còn sống lại vẫn có thể nhìn thấy tôn tử của mình, từ trên giường bệnh phắt một tiếng ngồi bật dậy, đầu không còn choáng váng, cơ thể cũng chẳng đau đớn gì nữa, mọi bệnh tật trên người đều đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Thái hậu cầm cây gậy trong tay gõ vang tùng tùng trên mặt đất.
"Ông trời có mắt, ông trời có mắt.
Mau lên, lại đỡ ai gia đi thắp hương cho Bồ tát.
Không không, trước tiên phải tới gặp mặt tôn tử của ai gia đã.
Bồ tát lão nhân gia, ngài tạm thời chờ đợi thêm một lát nữa”
Sau khi Huệ phi nghe nói về việc này, gương mặt co giật nửa ngày, sau đó quay đầu lại và chạy ngay về tẩm điện của mình, ôm đầu gào khóc.
Bà ta đã trơ mắt nhìn nhi tử của mình chỉ qua một đêm mà tóc bạc trắng, thương tâm như sắp chết đi, tinh thần càng ngày càng sa sút.
Cứ nghĩ đến đây là lòng bà ta lại như bị dao cắt, ấn hận vì những việc mình đã làm.
Giá như bản thân không hồ đồ, dung túng, thậm chí còn giúp người xấu làm việc ác thì làm sao đến mức khiến Cẩm Ngu ham muốn mãnh liệt như thế rồi làm hại nhi tử của chính mình?
Trong suốt mấy năm nay, ngay cả của cung điện của mình, bà ta cũng rất ít khi bước ra khỏi.
Hoàng đế lão gia tử cũng mặc kệ bà ta, trong lòng tràn đầy ghét bỏ.
Không ngờ rằng hôm nay lại mừng rỡ có được kim tôn, nhi tử hăng hái của bà ta cũng sắp quay về rồi!
“Hu hu hu, thế cứ để mặc bà ta khóc một lúc, khóc hết nước mắt tích tụ bấy lâu nay.
Trong hậu cung, toàn bộ các vị phi tần có máu mặt và địa vị đều đang đứng ngồi không yên, lập tức chạy đến Khang Đình Cung vườn cổ ra nhìn như thể xem khỉ chơi đùa vậy.
Một đám người vây quanh Tiểu Vân Triệt xì xào, tùy tiện bình phẩm rồi biến đổi sang trò ca ngợi, thế nhưng trong lòng họ lại ghen ghét tới nỗi vô cùng khó chịu.
Tiểu Vân Triệt thì tự mình chơi đùa, đứa nhỏ chẳng sợ bị trêu chọc mà thậm chí càng trêu chọc lại càng phấn khích.
Đặc biệt là bị đám nhi tử như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt vẫy giữa, cậu bé trợn cả mắt lên, nước miếng chảy ròng ròng.
Tuy rằng những năm qua Hoàng đế lão gia tử không có đủ sức lực để làm theo ý mình muốn nhưng cũng không giày xéo các tiểu cô nương như mấy năm trước.
Chỉ có điều, trong hậu cung này thứ không bao giờ thiếu chính là nữ nhân mơ tưởng trèo lên cành cao, người trước ngã xuống thì người sau tiếp bước.
Tiểu Vân Triệt để nàng này ôm một cái, nàng kia hôn nhẹ một cái, thơm ngát và mềm mại.
Đứa nhỏ cứ như cá gặp nước, ăn hết đậu hũ.
Phượng Lôi Ngọc sốt ruột tới nỗi bám theo sau cậu bé, không ngừng thì thầm: “Những người đó đều là bậc nãi nãi của người đó, thế mà người vẫn ra tay được à?
Hoàng đế lão gia tử nhếch miệng, nở nụ cười thật tươi.
Trong lòng thái hậu có chút lo lắng, để mọi người tản đi, ngồi cạnh hoàng đế, lệnh cho ngự thiện phòng chọn các món yêu thích của đứa trẻ dọn ra bàn, sau đó bảo tất cả mọi người trước mặt lui xuống, bao gồm cả Phượng Lôi Ngọc.
Hai người họ cũng không ăn, tha thiết mong chờ nhìn Tiểu Vân Triệt, hỏi thăm đứa nhỏ về những chuyện vụn vặt ở Giang Nam, hy vọng từ đó có thể kéo tơ bóc kén và tìm kiếm các mạnh mối khác nhau.
Những lời đứa trẻ nói ra vẫn đáng tin cậy hơn nhiều.
Sau khi hỏi về ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Vân Triệt, đã tính toán trong đầu thời gian Lãnh Băng Cơ mang thai, đáng tin.
"Cháu nói, cháu còn có một phụ thân ở Giang Nam sao?”
Trong miệng của Tiểu Vân Triệt bị nhét đầy thức ăn, gật đầu chắc chắn: "Cừu phụ thân uy phong nhất, cũng là người thương ta nhất”
“Vậy buổi tối cháu ngủ với mẫu thân của cháu sao? Hay là ngủ với phụ thân?”
"Đương nhiên là ta ngủ một mình rồi.
Mẫu thân của ta nói nếu như ta ngủ với bà ấy thì lớn.
lên sẽ không lấy được tức phụ.
Xin tưởng rằng ta không biết nửa đêm, bà ấy thường xuyên lén lút chạy ra ngoài làm chuyện xấu hay sao?”
Trái tim của thái hậu và hoàng đế lão gia tử đột nhiên bị nhấc lên: "Làm chuyện xấu gì?”
Tiểu Vân Triệt nói được nửa cầu thì kẹt lại, vô cùng thần bí trả lời: "Mẫu thân ta dặn rằng phải giữ bí mật”
Trong lòng thái hậu giống như bị mèo cào: "Cừu phụ thân của cháu không quan tâm tới việc này sao?”
"Cừu phụ thân chắc là không biết đâu, mẫu thân của ta toàn vụng trộm lẻn ra ngoài, trèo tường”
Trèo tường?
Thái hậu và hoàng đế liếc mắt nhìn nhau: "Hai người họ không ngủ chung với nhau sao?”
"Tất nhiên là không rồi!" Tiểu Vân