Na Dạ Bạch hơi ngạc nhiên, hắn ta nói: “Nhanh như thế sao? Nhanh như thế mà hắn ta đã nắm được chính xác hành tung của chúng ta trong tay mình rồi à, xem ra Cừu thiếu chủ này đúng là một kẻ có tài cán thật”
“Còn có một kẻ đi cùng với hắn nữa, nghe nói là khâm sai đại thần Thẩm Phong Vân lần này được phái đi Dự Châu cứu nạn thiên tai”.
Lúc này Na Dạ Bạch càng ngạc nhiên hơn, hắn ta nói: “Thẩm Phong Vân cũng đuổi theo tới đây luôn rồi à? Không lẽ là chuyện trùng cổ bị lộ rồi? Nhưng chúng ta đã tiêu hủy đi tất cả vết tích rồi cơ mà, không phải cứ tìm kiếm là ra được, sao hắn có thể điều tra ra được tung tích của bản thái tử cơ chứ?”
Lãnh Băng Cơ cũng rất ngạc nhiên.
Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ lại cùng một phe với nhau, như thể có phải là nói rõ hắn ta đã biết được thân phận của Lãnh Băng Cơ rồi, không thể che giấu được nữa phải không? Nếu không dù cho hắn có hoàng mệnh bên người sao lại dám chơi liều như thế, mặc kệ Dự Châu không lo mà chạy tới tận Nam Chiếu sao?
Có phải là Mộ Dung Phong đã biết được chuyện giả chết ve sầu thoát xác của Lãnh Băng Cơ rồi đúng không?
Trong lúc nhất thời Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nàng không lo lắng chuyện thái tử Nam Chiểu ép buộc thành thân với mình, nhưng nàng lại lo lắng chuyện làm sao để đổi mặt với Mộ Dung Phong bây giờ.
Na Dạ Bạch hơi trầm ngâm, một lúc sau hắn ta nói: “Ban đầu ta định sau khi nghỉ ngơi xong thì xuất phát đi về phía thành Bích Thủy thế nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Truyền lệnh xuống, lập tức khởi hành, đi ngay trong đêm luôn.
Sau đó ra lệnh xuống cho người của chúng ta dốc toàn lực để đuổi giết hại người kia, mặc kệ sống chết.
Đây đã là Nam.
Chiểu của ta rồi, ta còn có thể khoan nhượng để cho hai kẻ đó hoành hành ngang ngược được hay sao?”
Lãnh Băng Cơ có phần lo lắng, nàng chỉ mong hai người đó tuyệt đối không nên hành động theo cảm tính của mình, biết khó mà lại là cách thức tốt nhất.
Một đoàn người nhanh chóng khởi hành, đến giữa trưa ngày hôm sau thì cùng nhau tiến vào thành Bích Thủy, đô thành đầu tiên của Nam Chiếu.
Bên trong thành có hành cung, Na Dạ Bạch nói, hiện giờ muội muội của hắn ta đang ở trong thành Bích Thủy đợi hắn ta khải hoàn trở về.
Một đoàn người tiến vào trong hành cung, vẫn chưa thấy công chúa của Nam Chiếu ra nghênh đón đầu thì đã thấy một vùng hỗn loạn rồi.
Trên mặt đất ở trong hành cùng, trên các bức tường, những con côn trùng với đủ loại với đủ
các loại màu sắc phân tán từng đốm đốm nhỏ, vô cùng kỳ lạ, có rất nhiều loại Lãnh Băng Cơ đã từng nhìn thấy nhưng cũng có rất nhiều loại nàng chưa từng nghe thấy bao giờ cả.
Trong tay hạ nhân ở trong hành cùng cầm đủ loại bình gốm, bọn họ cẩn thận tới gần đám côn trùng kia để cố gắng bắt lấy chúng, người nào người nấy đều kinh hồn bạt vía, vô cùng sợ hãi.
Không cần tới gần Lãnh Băng Cơ cũng biết được phần lớn những con côn trùng có ở đây đều có độc cả, hơn nữa còn có thể là kịch độc.
Nhìn Na Dạ Bạch thì trông có vẻ như hắn ta không còn lạ gì với cảnh tượng này nữa, hắn ta nhíu chặt mày lại rồi nói: “Sao chúng lại chạy ra ngoài hết cả rồi? Nhất Nặc đâu rồi”
Hạ nhân trông thấy là Na Dạ Bạch thì vội vội vàng vàng quỳ xuống dưới đất hành lễ rồi nói: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, công chúa không biết hôm nay ngài trở về cung thế nên sáng sớm công chúa đã rời khỏi hành cung rồi ạ.
Công chúa nói là muốn chọn một món quà ra mắt cho thái tử phi tương lai.
Có lẽ là ngày mai công chúa với về cung ạ.
Còn những con côn trùng này thuộc hạ cũng không biết sao chúng lại tự chạy ra ngoài này được ạ, khắp nơi nơi nào cũng có, chúng thuộc hạ đang không biết nên xoay sở thế nào ạ”
Na Dạ Bạch giơ tay ra hờ hững bắt lấy một con trùng bát cước màu quả quýt từ trên vai rồi tiện tay ném vào trong cái bình sứ hạ nhân đang cầm trong tay, hạ nhân nơm nớp lo sợ mà cầm lấy cái bình, rõ ràng là hắn đang vô cùng sợ hãi.
Na Dạ Bạch dặn dò Yêu Cửu đang đứng ở bên cạnh mình, hắn nói: “Ngươi đi bắt hết đám côn trùng này vào đi, lỡ như lát nữa Nhất Nặc quay về lại trách mắng bọn họ không biết trông giữ”
Yêu Cửu lập tức nhận lấy mệnh lệnh, cậu ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp vuông vức, lấy cổ trùng từ trong đó ra đặt trên mặt đất rồi huýt sáo một tiếng.
Cổ trùng nhanh chóng lắc lư cái vòi, phát ra tiếng kêu giống như tiếng để kêu vậy.
Nói ra thì cũng kỳ lạ, những con côn trùng đang phân tán khắp mọi nơi kia giống như là nhận được mệnh lệnh vậy.
Chúng ngoan ngoãn bò về chỗ này tập hơn lại với nhau, đuổi theo những con côn trùng kia bò ra tận bên ngoài.
Lãnh Băng Cơ hơi giật mình, âm thầm lấy một con côn trùng ở trong chiếc nhẫn không gian ra rồi thả xen lẫn trong đám côn trùng có độc kia, nhìn bọn chúng cùng nhau bò đi ra ngoài.
Na Dạ Bạch quay đầu lại nhìn Lãnh Băng Cơ rồi dịu dàng hỏi nàng: “Nàng có sợ không?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu nói: “Nói không sợ là giả, có một chút”.
Na Dạ Bạch khẽ mỉm cười, hắn ta nói: “Tiểu muội tùy hứng nên nuôi côn trùng cũng tùy hứng luôn, thích chạy loạn khắp mọi nơi.
Thế nên tốt nhất nàng vẫn nên cẩn thận hơn một chút, đừng đi lại lung tung.
Nếu không một khi chọc giận đám côn trùng này, cho dù y thuật của nàng có tốt đến đâu thì e là cũng bó tay chịu chết thôi”
Lãnh Băng Cơ thật thà gật đầu, nàng giả vờ như mình rất biết nghe lời vậy.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, ăn xong cơm tối thì trời cũng đã tối rồi, Lãnh Băng Cơ từ chối nói mình mệt rồi nên