Cứ như vậy Trùng Nguyên theo phụ thân và mẫu thân ở lại Nam Vân.
Nơi ở của họ được Chu công công sắp xếp.
Là một nơi thoáng mát, không gian yên tĩnh rất hợp ý của hoàng đế Mị Ly.
Trong khi họ đang đi chọn phòng, Tuyết Dao vẫn ở lại tẩm điện.
Sau một hồi chọn phòng cuối cùng cũng chọn xong.
Trùng Nguyên và Ân Chung về phòng nghỉ ngơi, hoàng hậu Mị Ly cùng phu quân cũng về phòng chuẩn bị dùng bữa.
Đối với nàng hình phạt dành cho Ân Chung như vậy là quá nhẹ nhàng.
Đáng lẽ hắn phải bị treo lên để nàng mặc sức mà đánh.
Nhưng đối với hoàng của một nước việc phải quỳ gối trước người khác đã là quá nhục nhã.
Lần này hắn còn quỳ trước một nữ nhân.
Sau này danh tiếng của hắn nhất định sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Như vậy để hắn có thể nhớ suốt đời.
- Công chúa, hôm nay người xử lý hắn hay thật đó.
- Như vậy là quá dễ cho hắn rồi.
Tuyết Dao đi ngang qua điện Chu Tước bất giác mà nhìn vào.
Tại sao hôm nay lại im lặng như vậy ? Thôi bỏ đi cũng chẳng liên quan đến nàng.
...****************...
Mùi thuốc nồng nặc toả ra không gian, khói từ bếp nhẹ nhàng trôi dạt.
Từng đợt, từng đợt khói cứ vậy mà nhả ra.
Từ trong căn phòng đầy dược liệu, bóng dáng cậu thiếu niên trẻ bước ra.
Đó là Dương Hy người được mệnh danh là thần y.
Tuy chỉ mới hai mươi mốt tuổi nhưng danh tiếng của Dương Hy đã vang xa, ai ai đều biết.
Tuy nhiên rất ít người từng gặp qua hắn.
Trước giờ Dương Hy hành tung bất thường.
Hắn có khi ra ngoài ngao du nhân gian, khi lại ở một nơi nào đó mà chẳng ai biết.
Gương mặt, vóc dáng ra sao cũng chẳng ai hay.
Nơi đâu cũng từng đi qua, chuyện gì cũng đã từng gặp tới.
Đối với con người như vậy ai cũng tò mò muốn biết.
Có người nói đã từng gặp qua Dương Hy thần y, miêu tả hắn là người có tướng mạo tiêu sái, người lại nói hắn vì gương mặt không được đẹp mà bao năm che giấu.
Dương Hy cầm một giỏ thảo dược ra ngoài sân, bỏ một chút vào trong nồi nước đang sôi.
Cậu thiếu niên trẻ tuổi danh bất hư truyền càng làm người ta ngưỡng mộ.
Tuy nhiên quá khứ lại vô cùng đau buồn mà chẳng mấy ai biết.
Sinh mạng của Dương Hy được đánh đổi bằng chính sự sống của người mẹ.
Phụ thân lại là một quan chức có tài nên rất được trọng dụng.
Năm Dương Hy sáu tuổi thì phụ thân mắc bệnh nặng rồi qua đời.
Sau đêm tang lễ của cha thì chẳng còn ai nhìn thấy hắn.
Đã bao năm tìm kiếm nhưng nhận lại cũng chỉ là bặt vô âm tín.
Bản thân hắn cũng từ lâu chẳng màng tới chuyện nhân gian.
- Dương Hy đại nhân.
Từ xa, bóng dáng một nam nhân đi gần tới.
Dương Hy nhìn lên, gương mặt này lại chẳng quen thuộc.
Không hề để ý tới nam nhân đó mà trực tiếp đi vào bên trong nhà lấy một ít thuốc.
- Ta là Khai Tử, hầu cận bên cạnh Liên Vương điện hạ.
- Liên Vương đại hoàng tử Bắc Vực ?
- Đúng vậy.
Sư phụ Dương Hy vốn có mối thâm tình vô cùng lớn với mẫu thân của Liên Vương.
Vì vậy từ khi theo sư phụ học y Dương Hy đã nhiều lần gặp qua y.
Đối với y mà nói cũng có thể coi là bằng hữu.
- Có chuyện gì ?
- Điện hạ hiện giờ đang ở trong, muốn mời người tới một chuyến.
- Cung ? Nơi thâm cung lắm kế nhiều mưu ta sớm đã chẳng muốn tới.
Về nói với huynh ấy nếu muốn gặp ta giờ ngọ ngày mai tới cầu Duyên Hải.
Nói rồi Dương Hy quay người vào trong, để mặc một mình Khai Tử đứng ở ngoài.
Lần này lại cần gì nữa mới cho người đến gọi ta đây.
Đã ba năm rồi, không lẽ kịch độc lại tái phát sao ? Dương Hy quay đầu ra nhìn Khai Tử đã sớm đi khuất.
Nơi này cũng chỉ có Liên Vương biết, sớm đã đoán được có ngày y phải đến đây.
*Ba năm trước*
Trong hậu cung, tiếng khóc của một nữ nhân vang lên không ngừng, tiếng khóc như muốn xé toạc lòng người.
Bà ngồi bên cạnh chiếc giường nơi một thiếu niên đang nằm, nước mắt sớm đã thấm đẫm một vùng chăn.
Bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy tay nam tử kia run lên từng hồi theo nhịp nấc nghẹn ngào.
Bên ngoài, tất cả thái y của hoàng cung đã tụ họp nhưng chẳng ai tìm ra cách trị bệnh cho con bà.
- Vương nhi… Vương nhi… con của ta… hài tử ngoan…
Mặc cho bà có ngồi bên cạnh gào khóc thảm