Lệ Như vui vẻ đi bên bên Lan Sương mà cười nói.
Khung cảnh này chẳng phải là ai cũng mong muốn sao.
Được mẫu thân của phu quân tương lai vui vẻ niềm nở như vậy đã là mơ ước của biết bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ này.
Đến cả các cung nữ cũng phải ngưỡng mộ đến như vậy.
Từ xa, có một cảnh vệ đi tới chỗ bà nói gì đó mà Lan Sương cũng chẳng nghe rõ.
- Lan Sương con hãy về nghỉ ngơi trước, ta có chuyện cần phải đi gấp
- Vậy Lan Sương không làm phiền người nữa, xin được cáo lui.
- Để A Hoàn đưa con về.
Bóng dáng Lan Sương khuất dần sau cánh cửa rồi biến mất.
Bà cũng nhanh chóng cho người chuẩn bị kiệu rồi rời đi nhanh chóng ngay sau đó.
Gương mặt nữ nhân không khỏi toát ra sự nguy hiểm.
Chiếc kiệu dừng lại trước phủ tướng quân, nha hoàn liền chạy lại vén màn che kiệu cho bà xuống.
Đứng trước phủ tước quân là Trần Minh Độ đang đứng đợi bà.
Trần Minh Độ là một trong những tướng sĩ vô cùng giỏi của Nam Vân, cầm quân đã bao lần ra trận.
- Cung nghênh hoàng hậu nương nương.
Không thể đón tiếp nương nương chu đáo là lỗi của Minh Độ.
Không thèm nhìn qua mặt mũi tất cả những người đứng đó, Lệ Như hoàng hậu liền cùng các cung nữ đi hẳn vào trong nhà.
Cái nơi tồi tàn gì thế này, thật khiến bà phải cảm thấy buồn nôn.
Nhìn chiếc ghế trước mắt mãi không ngồi xuống, nha hoàn hiểu ý liền lấy áo lau qua lau lại và đặt một tấm đệm lên phía trên.
Lúc này Lệ Như mới yên phận mà ngồi xuống.
Bên ngoài Minh Độ và Trần phu nhân cùng người làm của phủ tướng quân cũng đã đi vào.
Không đợi người làm, Trần phu nhân trực tiếp vào lấy trà cho bà.
- Mời hoàng hậu nương nương dùng trà.
Đưa mắt dò xét nhìn chén trà, bà thuận tay mà cầm lên thử một chút.
Vừa nhấp một chút, Lệ Như liền cau mày vào lập tức cầm chén trà ném xuống đất.
Thứ trà gì sao lại khó uống như vậy.
Mùi vị thì chẳng khác gì trà bình dân tầm thường.
Nước trà lại chẳng lại nước đọng trên lá sen non vừa đặc lại vừa khó uống.
Một tiếng " xoảng " khiến tất cả phải sợ hãi mà quỳ xuống.
- Nương… nương nương, là thần thiếp pha trà không chu đáo.
Xin nương nương thứ tội.
Nhìn đám tiện dân quỳ dưới chân, bà chán ghét mà quay sang phía khác.
Nơi đây ẩm thấp bẩn thỉu như vậy phải nhanh chóng làm xong việc cần làm rồi hồi cung.
Ánh mắt bà khinh thường nhìn Trần phu nhân rồi quay ra đưa ám hiệu cho nha hoàn.
Hiểu ý của bà, cô đặt hộp gỗ đang cầm trên tay xuống mà nhìn Trần Minh Độ.
- Trần tướng quân, hoàng hậu nương nương muốn nói chuyện riêng với ngài.
Trần Minh Độ giật mình, quay sang ra hiệu cho thê tử cùng hạ nhân đi ra ngoài.
Ông vẫn quỳ dưới sàn nhà, không dám ngẩng đầu lên nhìn bà dù chỉ một chút.
- Đứng lên đi.
- Tạ hoàng hậu nương nương khai ân.
Lúc này ông mới nhẹ nhàng mà đứng lên, nghiêm chỉnh đứng trước mặt Lệ Như.
- Nương nương là có chuyện gì muốn nói với nô tài.
- Về việc Quân Khí.
- Quân Khí ?
Quân Khí là một mảnh nhỏ của Quân Hồn Khí dùng để triệu tập tứ đại hung thú của Nam Vân.
Quân Hồ Khí này hai mươi ngàn năm về trước rơi vào tay một ác nhân đã triệu hồi ra tứ đại hung thú sát sinh vô độ, lòng người lầm than.
Khi đó đã xuất hiện một vị quân vương thu phục được tứ đại hung thú giam lại vào trong Quân Hồ Khí.
Sau đó đánh vỡ thành bốn mảnh để ở bốn nơi khác nhau.
Cuối cùng vị quân vương đó lại cùng ác nhân đồng quy vu tận.
Tuy nhiên một mảnh hồn phách của vị quân vương đó vẫn còn lưu lại trên nhân gian.
Chỉ là đã lưu lại vào trong người ai thì chưa rõ.
- Thông minh như Trần tướng quân ắt hẳn biết ta là muốn gì.
- Thứ cho nô tài vô dụng, không biết thứ nương nương đang nói là gì.
Đối với Quân Khí mà nói thì đó là một vật rất quan trọng.
Bởi lẽ nếu không cất giữ cẩn thận sẽ lại có người thu thập chúng lại và mở ra kết giới đưa tứ đại hung thú về nhân gian.
Tung tích của ba mảnh còn lại thì chưa biết ở đâu nhưng mảnh thứ tư lúc ấy đã rơi vào trong đại sảnh nơi này.
Vì vậy mà từng đời từng đời nối tiếp nhau cai quản mảnh Quân Khí này.
- Đừng tỏ ra không biết, bổn cung biết ngươi đang giữ mảnh