Phía bên ngoài căn phòng Trần tướng quân đang đứng là một hắc y nhân y phục đen.
Hắn để ý từng nhất cử nhất động của ông.
Chỉ cần ông rời ghế liền rời đi theo.
Như cảm nhận được có ai đang theo dõi, Trần tướng quân liền nhìn ra phía cửa sổ.
Như tát cả đều im lặng, không hề có ai.
Chỉ là một cái cây với tán lá xum xuê che rợp bóng một khoảng sân.
Đang chuẩn bị quay vào thì ông bèn phát hiện một cành cây hơi bị cong xuống.
Phía này nếu đứng quan sát cũng rất tiện lợi.
Dường như đã bị dùng nội lực nhưng chỉ là một lượng rất nhỏ.
Bà ta đây là muốn một mực phải lấy được mảnh Quân Khí thứ tư sao ? Càng như vậy ông càng không để bà ta đạt được mong muốn.
Rất nhanh cũng đã tới tối, sau khi dùng bữa ông liền trở về phòng đọc sách.
Hắc y nhân kia vẫn ở bên ngoài canh chừng không rời rửa bước.
Thật chẳng ra sao.
- Chàng chưa nghỉ sao
- Ta là đang đợi nàng.
Trần phu nhân bước vào phòng nhìn ông.
Đã từng tuổi này rồi còn nói lời mật ngọt.
Bà khẽ cười cầm quyển sách trên tay phu quân mình đặt xuống bàn.
Theo lời phu nhân, Trần Minh Độ cũng thay y phục rồi tắt đèn đi ngủ.
Sau khi đã chắc chắn rằng ông đã ngủ, hắc y nhân kia lập tức chạy về cung hoàng hậu.
Lệ Như ngồi trên ghế, tay cầm ly trà đưa qua đưa lại.
Nếu hắn cứ cố chấp không giao Quân Khí ra thì phải làm sao đây ? Giết hắn sao ? Dù gì hắc cũng là một tướng sĩ có công với triều đình.
Nếu xảy ra chuyện gì nhất định sẽ đến tai hoàng thượng.
Như vậy chẳng phải bại lộ hết sao ?
- Nương nương.
Hắc y nhân từ trên trần nhà trở xuống.
Quỳ gối trước mặt bà cung kính không dám phạm sai.
- Nói đi.
- Từ khi nương nương rời khỏi hắn luôn ở trong thư phòng đọc sách, đến tối dùng bữa rồi nghỉ ngơi không có điều gì bất thường.
- Tiếp tục theo dõi.
- Vâng.
Trong đêm đen, thân ảnh của hắn vụt biến mất.
Lệ Như đặt chén trà xuống bàn, đi về phía giường ngủ cởi bỏ lớp áo ngoài.
" Bổn cung không tin là bổn cung không tìm được Quân Khí.
"
Một ngày nữa lại bắt đầu, Trần Minh Độ rửa mặt thay y phục rồi ra dùng bữa sáng.
Trong vương phủ thật sự không thiếu người nhưng tất cả những bữa ăn của ông đều là do một tay phu nhân nấu.
Dần dần cũng đã quen với hương vị này, không gì có thể thay thế.
- Người đâu, chuẩn bị kiệu đến Trùng Y Các.
Sau khi dùng bữa, Trần tướng quân đứng lên, đi ra ngoài.
Trước khi đi không quên nhìn ra ngoài kia.
Nhanh như vậy đã ra ngoài chuẩn bị đi theo ông rồi sao ? Đưa miệng nhếch mép cười khinh bỉ, ông mặc thêm một chiếc áo chống rét rồi đi ra ngoài.
- Nàng ở nhà đợi ta, ta đi một lát rồi sẽ về.
- Vậy chàng đi cẩn thận một chút.
- Ta biết rồi.
Nàng đừng quá lo lắng.
Nói đoạn ông liền quay ra kiệu khởi hành đến Trùng Y Các.
Suốt quãng đường đi hắc y nhân kia vẫn không ngừng bám theo.
Ông biết bà ta sẽ không từ bỏ ý định cho đến khi lấy được mảnh Quân Khí từ ông.
Và chắc chắn rằng một khi chưa có được thứ bản thân muốn bà ta sẽ không thể đụng tay với ông.
Chiếc xe dừng lại ở Trùng Y Các, Trần Minh Độ bước xuống đi vào bên trong.
Sau khi kê xong một đơn thuốc, ông đi ra ngoài.
Hắc y nhân nép ở cửa thấy Trần tướng quân đi ra liền lảng đi.
Nhưng hắn không biết ông đã sớm nhìn ra.
Muốn theo dõi ông để lấy Quân Khí sao ? Đâu có dễ dàng như vậy.
...****************...
- Phụ hoàng, phụ hoàng à.
Chưa nhìn thấy người nhưng giọng nói lanh lảnh của Tuyết Dao đã vang lên bên tai.
Ông lắc đầu, đặt bút xuống mà nhìn nhi nữ đang chạy vào.
- Phụ hoàng, sao người lại để hắn đi cùng con chứ ?
Gương mặt nàng có chút ủy khuất mà giận dỗi.
Sớm tưởng rằng đi Giang Châu có thể tránh được hắn một thời gian, ai ngờ phụ hoàng lại để hắn đi theo chứ.
- Ta thấy rất ổn mà.
Liên Vương điện hạ võ công cao cường có thể giúp con một chút.
Không những vậy khi ở cạnh con, con có thể theo