Rồi Dung Hoàn lần lượt kể lại chuyện năm đó.
" Năm đó khi ta vừa sinh ra thì mẫu thân liền mất.
Tất cả mọi người đều nghĩ ta là đứa con khắc mệnh đã hại chết mẫu thân nên chửi rủa đánh mắng ta.
Phụ thân ta vì nghe theo người khác nói mà bắt ta lên miếu thờ kia ở.
Ta cứ nghĩ rằng tất cả đã kết thúc ở đó, ta sẽ được sống yên phận ở đó cả đời nhưng không… "
Nói đến đây dường như trong ánh mắt Dung Hoàn nổi lên một trận sóng lớn.
Các tia máu đỏ từ đó mà ra.
Đôi mắt đã dần ngấm lệ.
" Đêm đó là một đêm mưa lạnh.
Khi đang dọn miếu thờ thì ta nghe thấy tiếng đập cửa.
Ta liền nghĩ mưa lớn như vậy chắc có người đi lên rừng không kịp trở về.
Vì vậy liền ra mở cửa.
Đó là hai tên nam nhân trẻ gương mặt cùng quần áo đã sớm ướt.
Thấy vậy ta liền mời hai tên đó vào trong miếu.
Nói rằng sáng mai hãy rời đi.
Vào bên trong phòng ngủ ta liền lấy khăn ra cho hai tên đó lau.
Tiếp theo liền mang cơm ra cho ăn.
Xong xuôi tất cả thì liền vào trong đi ngủ.
Nhưng ta nào biết tối hôm đó lại là tối cuối cùng.
Đến nửa đêm thú tính của hai tên đó nổi lên.
Cả hai liền đi vào phòng mà thay nhau làm nhục ta… "
Lâm Trương Kiệt đứng bên cạnh nhìn Dung Hoàn mà đau xót.
Trong lòng lại có cái cảm giác khó tả đến vậy.
" Ta vùng vẫy hết lên thì bị chúng hành hạ đánh đập.
Vết sẹo này… "
Dung Hoàn đưa tay lên chạm vào vết sẹo lớn trên gương mặt mình.
Vết sẹo lớn nhìn vừa đáng sợ lại vừa khiến người ta muốn tránh xa.
" Vết sẹo này là do một trong hai tên đó để lại.
Chúng trói ta lại, làm nhục hết lần này đến lần khác.
Ta mất sức mà thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau tỉnh lại hai tên súc sinh đó đã sớm rời đi để lại một mình ta loã thể cùng những mảnh y phục rách ở dưới sàn.
Vừa đau vừa hận nhưng ta không thể chết.
Bởi vì bản thân đã bị ô uế ta không thể ở lại miếu thờ nên đã rời đi.
Đi đến một nơi vắng vẻ thì liền dựng lều ở trại mà sinh sống qua ngày.
Một tháng sau ta phát hiện mình đã mang thai.
Có lẽ đó là hy vọng sống cuối cùng của ta.
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì liền có người phát hiện.
Rồi hôm đó lại có ba tên nam nhân tới.
Trong đó có hai tên lần trước.
Ta lại tiếp tục bị hành hạ đến ngất đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy liền thấy người dân bao quanh, bản thân thì không mặc y phục cùng chiếc bụng bầu ngang nhiên nằm dưới đất.
Lúc đó ta đã rất sợ hãi.
Không lâu sau thì cha ta đến.
Ông ta nói ta chửa hoang, là thứ súc vật, là đứa con khắc mệnh mẫu thân, là nữ nhân ham mê sắc dục.
Vì vậy nên chẳng hề nhận đứa con này.
Những ngày tháng sau đó ta bị dân làng chửi rủa, đuổi đi xa.
Trong lòng ta oán hận cha ta, oán hận những lời chửi rủa.
"
Câu chuyện của cô gái Dung Hoàn này tại sao lại tang thương đến vậy ? Tất cả đều rơi vào im lặng mà chẳng ai nói một lời.
" Sau đó oán hận cùng chấp niệm trong lòng ta bị Hoả Linh nuốt chửng.
Ta đã lập lời thề hiến dâng cả cơ thể và tâm hồn cho Hoả Linh còn hắn sẽ giúp ta báo thù.
Cứ vậy mà ta dần dần bị Hoả Linh nuốt chửng.
"
- Vậy ra là nàng là bị Hoả Linh nuốt… tại sao không nói tất cả cho ta biết ? Tại sao khi ta hỏi nàng lại im lặng ?
" Vì ta không muốn liên luỵ đến chàng.
"
Lâm Trương Kiệt nhìn người con gái trước mắt mà vô cùng đau xót.
Ngày trước khi lên miếu để cầu phúc cho mẫu thân hắn đã gặp nàng.
Cái người con gái xinh đẹp không quá mặn mà quyến rũ nhưng lại chiếm hết ánh nhìn trong mắt hắn.
Ngay từ lần đầu gặp hắn đã yêu Dung Hoàn say đắm.
Cũng từ đó mà hay lui tới miếu thờ hơn.
Hắn biết xuất thân của nàng nhưng không hề chê trách.
Biết bao lần muốn về nói chuyện với cha Dung Hoàn liền bị ngăn lại.
Cứ vậy mà cuộc sống trôi qua êm đẹp trong suốt bao năm.
Rồi một ngày trở lại miếu thờ không thấy Dung Hoàn đâu nữa Lâm Trương Kiệt liền điên cuồng cho người đi tìm.
Nhưng kết quả nhận lại thì không như mong đợi.
Vài tháng sau khi nghe tin đồn có nữ nhân lẳng lơ chửa hoang ở gần con suối xa huyện, Lâm Trương Kiệt liền chạy thật nhanh tới đó.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh nàng một thân bụng bầu thương tích đầy mình.
Trên gương mặt xinh đẹp là một vết