Loay hoay một hồi cuối cùng thì món lợn nướng cũng đã xong.
Mùi thơm ngào ngạt bay khắp không gian thoang thoảng trong gió.
Dung Hoàn không nhịn được liền nuốt một ngụm nước bọt lớn, bụng cũng sớm kêu gào.
Từ khi phải sống ở nơi này nàng toàn phải ăn rau và hoa quả rừng, sớm đã quên mùi vị của thịt như thế nào.
Lâm Trương Kiệt bóc lớp lá bên ngoài ra thì mùi hương của nó càng hấp dẫn hơn.
Hắn liền cầm lên mang vào trong mà khoe với nàng.
- Nhìn này, mùi rất thơm đúng không.
Đặt con lợn xuống bàn, hắn liền nhìn nàng như dò xét cảm xúc.
- Đa tạ công tử nhưng ta chỉ là người dưng công tử không nên quá đối đãi tốt như vậy.
Tâm trạng vui vẻ của Lâm Trương Kiệt một lần nữa sụp hẳn xuống.
Hắn đưa ánh mắt có chút buồn lên nhìn nàng.
- Ta… ta lên đây là để gặp cô nương.
Động tác của nàng bỗng khựng lại, trong lòng lại là một đợt sóng cảm xúc khó tả.
" Tại sao tim ta lại đập nhanh đến như vậy ? "
Nhưng rồi lại định thần lại bản thân, Dung Hoàn đưa đũa mà gắp một ít rau củ bỏ vào bát cơm của mình.
Hắn buồn bã nhìn món ăn mình vừa làm rồi xét một miếng thịt bỏ vào bát Dung Hoàn.
Hơi bất ngờ nhưng nàng lại muốn gắp miếng thịt ra để lại chỗ cũ.
- Ta cũng là vì cô nương nên mới làm vậy.
Chẳng lẽ cô nương không nhận ra sao ?
- Ta…
Thấy tình huống dần trở nên khó xử, nàng liền bỏ lại miếng thịt khi nãy vào bát mà cắn một miếng.
Thịt vừa mềm tới hoà cùng gia vị đậm đà khiến nàng phải ngạc nhiên.
Lâm Trương Kiệt nhìn thấy nàng ăn như vậy trong lòng lại vui vẻ mà ăn cùng.
Cứ như vậy ngày nào hắn cũng lên trên miếu thờ với nàng.
Ngày nào cũng mang theo biết bao đồ ăn.
Dung Hoàn vì thế mà cũng đã mở lòng hơn, không còn từ chối hắn còn trực tiếp đợi hắn lên núi cùng.
Thời gian như vậy mà cứ lặng lẽ trôi qua.
- Hoàn nhi, ta…
- Sao vậy ?
Dung Hoàn đang ngồi ngắm nhìn hoàng hôn liền quay sang hỏi.
Gương mặt hắn có chút ngại ngùng nhìn nàng.
- Ta có chuyện muốn nói.
- Chàng nói đi.
Gương mặt hắn ửng đỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Nhưng nàng lại không hề biết hắn đang nghĩ gì liền lo lắng mà hỏi.
- Chàng nhiễm phong hàn sao ? Gương mặt sao lại đỏ như vậy ?
- Không… không phải.
Trong lòng hắn hiện đang chia ra làm hai hướng suy nghĩ.
Một bên thì muốn bày tỏ để nàng biết tấm chân tình của hắn, một bên lại vì ngại ngùng sợ nàng từ chối mà không muốn nói.
- Ta… ta yêu nàng.
Dung Hoàn sau này hãy lấy ta nhé.
Cuối cùng thì trong lòng hắn đã lựa chọn nói ra.
Dù cho mọi chuyện có ra sao thì hắn vẫn không hối hận.
Dung Hoàn đứng hình một hồi rồi đôi mắt bỗng nhoà đi vì lệ.
Hai gò má hồng ướt đẫm nước mắt.
Lâm Trương Kiệt thấy vậy liền bối rối không biết phải làm sao.
- Nàng không thích ư ? Nếu không thích… nếu không thích ta sẽ không nhắc nữa.
Được chứ ? Đừng khóc nữa, ta… ta thực sự không biết phải làm sao.
Tay chân hắn luống cuống lên lau nước mắt cho nàng, miệng thì không ngừng lắp bắp mà dỗ dành.
Dung Hoàn đưa tay lên gạt tay hắn ra rồi choàng qua cổ ôm hắn vào lòng.
- Ta cũng yêu chàng.
Lời nói này như mật ngọt chảy vào trong tim hắn.
Trong cái ánh nắng chiều tà ấy dường như đây là lần đầu có người nói yêu nàng.
Nhưng rồi nụ cười trên môi Dung Hoàn dần tắt khi nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân.
- Nhưng chúng ta sẽ không có kết quả đâu.
Đưa tay gạt đi hết nước mắt, Dung Hoàn đẩy hắn ra xa.
Nhận thấy thái độ lạnh nhạt của nàng, Lâm Trương Kiệt hụt hẫng đưa tay lên chạm vào tay nàng.
- Tại sao chứ ?
- Chàng yêu ta nhưng có biết xuất thân của ta và những thứ liên quan đến ta không ?
- Ta…
- Chàng không hề biết vậy nên chàng mới yêu ta.
Chưa kịp để Lâm Trương Kiệt nói, Dung Hoàn đã nước mắt lưng tròng mà quát lên.
Có lẽ đây là lần nàng cảm thấy khó chịu nhất.
- Khi ta vừa sinh ra mẫu thân ta liền mất.
Ta mang danh là có mệnh khắc mẫu thân, ai ở gần cũng sẽ đều chết thảm chàng có biết không ? Cha ta vì…
Hắn đưa tay qua ôm nàng vào mà đặt lên đôi môi lạnh của nàng một nụ hôn.
Dung Hoàn khá bất ngờ nhưng cũng không đẩy hắn ra.
Coi như đây là ấm áp cuối cùng hắn dành cho nàng trước khi rời bỏ nàng mãi mãi.
Đôi môi của Lâm Trương Kiệt nhẹ nhàng cuốn lấy môi nàng mà hôn say đắm.
Ngay lúc này đây hắn thực sự muốn cưới nàng ngay lập tức.
Rồi dần dần đôi môi của hắn cũng lưu luyến mà rời đi.
Khẽ cười nhẹ ôm nàng vào lòng mà vỗ về.
-