Hạnh phúc chưa được bao lâu thì tai hoạ ập tới.
Vào cái tối định mệnh hôm ấy, Dung Hoàn đã xảy ra chuyện.
Vốn tưởng rằng sẽ mãi mãi bên nhau nhưng thân thể nàng đã bị ô uế cộng thêm việc xuất thân thấp kém.
Nếu cố chấp ở bên Lâm Trương Kiệt thì hắn sẽ bị người đời đàm tiếu nói ra nói vào.
Mang theo bao khổ đau uất hận, nàng gói đồ đạc mang hết tất cả đi.
Trước khi rời ra ngôi miếu đã từng có biết bao kỉ niệm đẹp của nàng và hắn, Dung Hoàn bất giác mà quay đầu lại nhìn.
Quỳ gối trước tượng quan âm, từng giọng nước mắt lã chã trên gương mặt xinh đẹp, thấm vào vết thương trên má.
- Quan âm ở trên trời linh thiêng.
Nếu ông trời đã muốn trêu đùa với ta thì xin hãy để chàng được bình yên suốt quãng đời còn lại.
Dung Hoàn nguyện chịu đựng tất cả những gì tủi nhục nhất.
Chắp tay trước ngực, nàng quỳ lạy dập đầu trước tượng quan âm.
Lòng nuối tiếc những gì đã qua.
Nhưng có lẽ đây là điều nàng đáng phải nhận vì đã giết chính mẫu thân của mình.
" Lâm Trương Kiệt, chàng nhất định phải hạnh phúc."
Bình minh đã lên mà lòng người thì mãi thổn thức.
Dung Hoàn bước ra khỏi ngôi miếu đi về một nơi hoang vắng.
Ở bên kia, Lâm Trương Kiệt đang vội vã thay y phục.
Sáng nay hắn đã ngủ quên nên hiện tại đã là giờ thìn ( từ 7h - 9h ở đây là tầm 7h30 nhé ) hắn chạy xuống nhà bếp mang đi một ít đồ ăn rồi nhanh chóng chạy lên miếu thờ.
Đêm qua hắn đã quyết định sáng nay sẽ hỏi cưới Dung Hoàn và mang nàng về huyện phủ.
Đường đường chính chính cho nàng một thân phận để không ai có thể nói gì Dung Hoàn.
Đẩy cửa bước nàng, Lâm Trương Kiệt chạy thẳng vào trong.
- Hoàn nhi, ta đến rồi đây.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là một không gian tĩnh lặng.
Lâm Trương Kiệt lo lắng mà chạy khắp miếu thờ tìm nàng.
- Nàng giận ta vì hôm nay tới muộn sao ? Dung Hoàn, nàng trả lời đi chứ.
Vẫn chẳng ai chịu đáp lời hắn cả.
Bước vào phòng ngủ của Dung Hoàn, hắn nhận ra trên mặt đất là những miếng vải bị xé vương vãi khắp nơi.
Nhìn lên bên trên là những cánh cửa tủ bị mở toang.
Bên trong đã sớm không còn đồ gì cả.
- Dung Hoàn, Dung Hoàn, DUNG HOÀN.
Lâm Trương Kiệt bỏ giỏ đồ ăn xuống mà đi tìm quanh miếu thờ.
Từng ngóc ngách đều không thấy nàng đâu.
Một thân ướt đẫm mồ hôi chạy lên trên rừng tìm nàng.
Tất cả những nơi nàng có thể tới, tất cả những nơi hắn biết đều đã đi qua nhưng không thấy nàng.
" Dung Hoàn, nàng đi đâu rồi ? Đừng làm ta sợ.
"
Mang một tâm trạng lo lắng buồn bã về miếu thờ.
Hiện tại chỉ có thể hy vọng rằng nàng không xảy ra chuyện gì.
Từng canh giờ trôi qua, sự lo lắng trong lòng hắn ngày một tăng lên nhưng Dung Hoàn thì vẫn chưa trở về.
Đến trưa thì Lâm Trương Kiệt đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
Hắn một mình lao về huyện phủ như một tên say rượu.
- Kiệt nhi hôm nay tại sao lại về sớm vậy ?
Lâm phu nhân đang ngồi trong đại sảnh thưởng trà thấy hắn về sớm liền hỏi.
Hắn liền mang tất cả những suy tư trong lòng mà nói ra.
Giọng nói mang theo biết bao nhiêu lo lắng, sợ hãi.
- Để ta cho người đi tìm Dung Hoàn cô nương.
Con đừng quá lo lắng.
Nói rồi bà liền cử người đi tìm Dung Hoàn.
Hắn ở trong phòng không ăn không ngủ miệt mài ngày đêm đi hỏi han tin tức của nàng.
Mỗi ngày đều theo thói quen mà lên miếu thờ chờ đợi Dung Hoàn trở về.
Nhưng tất cả đều không như hắn mong đợi.
Nàng mãi mãi đã chẳng thể quay trở lại.
Đã qua năm tháng nàng không hề trở về miếu thờ cũng chẳng có một chút dù chỉ thông tin của nàng.
Hắn lại thẫn thờ ngồi trong phòng.
Đêm xuống biết bao suy tư không thể kìm nén.
Bên ngoài, tiếng bước chân từ xa truyền lại.
Rồi bàn tay khẽ đẩy cửa vào.
Lâm Trương Kiệt đang ngồi trên ghế cũng chẳng hề để ý, chẳng buồn quay ra mà nhìn lấy một cái.
- Kiệt nhi à.
- Mẫu thân…
Lúc này hắn mới quay ra nhìn.
Lâm huyện lệnh bận rộn công việc đã sớm nghỉ ngơi.
Thấy đèn phòng hắn vẫn sáng ông liền bảo Lâm phu nhân qua khuyên nhủ hắn.
Cơ thể Lâm Trương Kiệt sớm đã tiều tụy đi rất nhiều.
Dường như chỉ còn là một bộ xương bọc da.
Khẽ đưa