Tuyết Dao rời khỏi điện thái hậu khi đã gần trưa.
Nắng bắt đầu ngả vàng gắt không còn nhẹ nhàng mong manh như lúc sáng.
Theo sau là A Lệ đang nhìn ngang ngó dọc.
Cái tính cách của của A Lệ có khi là được thừa hưởng từ nàng cũng nên.
Còn Miên Miên thì trầm tư hơn nhiều.
Cô ít nói hành động là chủ yếu gương mặt cũng ít biểu lộ cảm xúc.
Tính cách của hai người này hoàn toàn đối lập nhau như đen và trắng, sáng và tối.
- A Lệ à em nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì đây ?
Nghe thấy câu hỏi của nàng, A Lệ mới quay ra nghiêng đầu nhìn như muốn nói rằng " Công chúa có thể nhắc lại không ? ".
Nàng thở dài, dừng lại rồi xoay người cốc vào đầu A Lệ một cái rõ đau.
- Công chúa, người làm gì vậy ?
A Lệ ôm đầu xoa xoa, gương mặt vô cùng ủy khuất mà nhìn nàng.
- Em mải suy nghĩ cái gì mà ta gọi cũng không thèm nghe vậy hả ?
Nàng nhíu mày một chút nhìn A Lệ đang đơ người rồi lại thở dài.
- Cũng là do lâu rồi chưa tới Chu Diệu, em...!em có hơi thích thú nên không để ý.
A Lệ chu chu cái mỏ cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi.
Nhìn thấy cái biểu cảm đáng yêu này nàng cũng không nỡ mà chửi mắng.
- Được rồi, được rồi.
Ở đây không có việc gì làm chán thật đấy.
Nàng cau có vung tay vung chân thể hiện sự bất mãn của bản thân.
Nói gì đi chăng nữa thì nàng cũng đã sớm quen với việc ở trong hoàng cung như này.
Nhưng khi ở Nam Vân nàng còn có thể giúp phụ thân việc triều chính rồi thượng triều với ông hoặc có thể luyện kiếm.
Đúng rồi, luyện kiếm.
Nhớ đến đây nàng đắc ý cười một cái rồi bước nhanh về phía trước.
- Công chúa à, người đợi nô tì với.
A Lệ vừa quay ra đã thấy cách xa nàng cùng Miên Miên cả một đoạn dài.
Là do tốc độ của cô chậm hay do hai người kia đi quá nhanh đây ?
Bước chân gấp gáp chạy vào phòng, Tuyết Dao cầm thanh kiếm còn đang để trong vỏ lên rồi lại chạy ra ngoài.
A Lệ vừa bước tới cửa liền thấy thân hình nhỏ bé chạy ra ngoài, cô thở hắt ra một hơi nhọc nhằn mà gọi theo.
- Công...!công chúa à, người đi...!chậm chút.
Lúc này cả người A Lệ như muốn nhũn ra.
Đuổi theo nàng đúng là một chuyện khó mà.
Cô tự hỏi Miên Miên tại sao có thể theo sát Tuyết Dao mà không hề thấy mệt mỏi gì vậy ?
Dừng chân trước điện tam hoàng tử, Tuyết Dao hí hửng chạy vào trong.
Bỗng tiếng đập bình sứ vang lên " Xoảng " làm nàng phải giật mình mà dừng lại.
- Mày xem mày đã làm được gì ? Cả ngày chỉ biết quanh quẩn ở trong cái điện tam hoàng tử này.
Đến bao giờ mới ngóc đầu lên được hả ? Nhìn đại huynh của mày đi, nó lo toan từ điều này tới việc khác lớn nhỏ trong cung đều có.
Tỷ tỷ mày thì xinh đẹp tài giỏi.
Còn cái loại mày thì làm được gì hả ? Suốt ngày chỉ biết phá thôi sao ?
Tiếng của phụ thân hắn vang lên vô cùng tức giận.
Tuyết Dao nhón chân ghé sát đầu lộ ra đôi mắt to tròn nhìn vào bên trong.
Dư Niên đứng trước mặt phụ thân hắn cúi xuống mà không dám nhìn.
Là chuyện gì vậy chứ ? Sao chưa từng thấy phụ thân hắn tức giận như vậy ? Tại sao lại mắng chửi hắn thậm tệ như vậy chứ ?
- Đây không phải lỗi của nhi thần, nhi thần thực sự không biết gì cả.
Giọng nói run run của hắn vang lên.
Tuyết Dao đứng bên ngoài nhìn vào dường như cảm thấy hắn sắp khóc rồi.
Sao lúc này nàng lại thấy đau như vậy chứ ? Là thương hắn sao ?
- Chứng cứ rõ như vậy rồi mày còn chối nữa sao ? Mày có biết Lưu Quốc Trấn là bảo vật của Chu Diệu không hả ? Làm mất rồi đến một trăm cái mạng của mày cũng không đền được đâu.
Hắn vẫn cúi đầu, bàn tay đã sớm nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
Đôi mắt đục ngầu chứa từng tia căm phẫn nhìn xuống mặt đất như muốn phá hủy tất cả.
Nàng chưa từng nhìn thấy hắn như vậy trước đây.
- Ta cho ngươi bảy ngày.
Bảy ngày mà không tìm được Lưu Quốc Trấn thì đừng trở về cái hoàng cung này nữa.
Nói rồi ông tức bước đi ra ngoài.
Tiếng bước chân nện xuống đất như thúc giục lòng người.
Từng bước chân như từng nhát búa đập xuống tim.
" Lưu Quốc Trấn chẳng phải là vật định hồn của Chu Diệu sao ? Nếu như chuyện Chu Diệu làm mất Lưu Quốc Trấn chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao ? "
Nàng suy nghĩ một hồi thì lắc lắc đầu xoay người muốn bước vào trong xem tình hình của hắn ra sao.
Nhưng rồi bước chân nàng lập tức khựng lại.
Cả người hắn dường như toả ra cái thứ sát khí muốn bóp ch/ết người.
-