Chương 12
Tâm Tư Của Vương Gia
Cửa thư phòng mở ra, chân bước vào, lòng đầy suy tư. Hắn bước đến cạnh khung cửa sổ phóng tầm mắt vô định ra bên ngoài... Ánh mắt trầm tư mang nhiều tâm sự, nỗi lòng cảm xúc hỗn độn.
Đêm nay hắn làm sao thế này. Rõ ràng, hắn và nàng ta bắt buộc phải đến với nhau là do nghiệt duyên. Hắn cũng chẳng ngọt ngào, nhẹ nhàng đối tốt gì với nàng ta. Nếu không nói là có phần hơi lãnh đạm, lạnh nhạt. Bản thân hắn, ngày ngày ẩn mình nơi một góc riêng, nếu muốn gặp hắn còn khó hơn cả gặp Thái Tử. Tướng mạo xấu xí ẩn sau chiếc mặt nạ, có thể nói là một điểm trừ của hắn. Một nữ nhân sẽ khó lòng chấp nhận phu quân lạnh nhạt, tướng mạo xấu xí... Nàng ta có thể làm những chuyện điên rồ không thể tưởng tượng.
Tuy nhiên, nàng ta người được gọi là Vương Phi của hắn hình như chẳng thèm quan tâm. Nàng chẳng màng đến hắn đối với nàng ta thế nào? Chỉ đơn giản, việc của ai nấy làm. Cuộc đời của ai thì người đó sống. Nước sông không đụng nước giếng... Lần gặp vô tình ở lầu Ngưng Bích và tối hôm nay, cảm giác của hắn về nàng ta có gì đó lạ lạ. Mơ hồ, không hiểu đó là cảm giác gì? Hắn chẳng đọc được cảm xúc của chính bản thân hắn.
Chấp niệm trong lòng hắn quá sâu không thể buông bỏ. "Hắn quyết định dành cả đời này, để yêu một nữ nhân. Sao có thể, có cảm giác nam nữ với một người khác. Hơn nữa, theo những gì hắn biết về Vương Phi, nàng ta không đáng để được hắn để trong mắt. Lý Lệ Thanh mãi mãi trong tim hắn. Nàng là một kỳ nữ tài sắc. Hắn còn nợ nàng một mạng. Nhát kiếm đó..." Nghĩ đến đây bàn tay hắn nắm chặt thành nắm đấm. Ánh mắt sắc lạnh hiện lên sắc khí chết chóc.
Chân bước đến bên bàn, ngồi bên ánh đèn leo loét, khi tỏ khi mờ. Hắn lại vô thức lấy bức tranh ra nhìn, ngắm. Khuôn mặt, nét cười, ánh mắt đôi môi... Tất cả những đường nét trong bức tranh đều rất cuốn hút. Mắt hắn khẽ nheo lại, mi tâm nhăn lại... Đêm nay quả thật rất dài...
Suy nghĩ này đan xen, lẫn lộn với suy nghĩ khác về vị Vương Phi thị phi này. Khiến hắn không những chau mày, tâm tư rất là tâm tư... "Nàng ta không chỉ khiến hắn rối não, mà còn rối cả lòng... Nàng ta làm tròn trách nhiệm của một Vương Phi. Vương Phủ vẫn như cũ khi nàng bước chân vào. Mọi thứ vẫn theo trật tự như trước. Không ồn ào thị phi. Chỉ là, nơi đây có người mới nên không khí bớt u ám, lạnh lẽo... Có phần ấm áp hơn. Đôi lúc, nàng ta rất trẻ con, vô tư hắn đã nhiều lần âm thầm quan sát. Lúc vô tình chạm mặt nàng, những biểu hiện hành động của nàng cho hắn cảm giác đây là bản tính vốn có của nàng. Những điều mắt thấy tai nghe khiến hắn có chút nghi ngờ về sự thông minh, cao ngạo, và cả sự thâm độc của nàng ta." Tuy nhiên, những mưu tính và chấp niệm trong lòng khiến hắn khó mà buông bỏ.
Ánh trăng tàn còn lại chiếu qua khung cửa. Bóng dáng cao ráo, một nam nhân thân bạch y, ôn nhu chất chứa tâm tư trong gian phòng tĩnh mịch, bóng dáng cô đơn.
Hắn bước đến cạnh bàn. Từ ngăn kéo, tay cầm lên một chiếc hộp bằng gỗ nhìn rất đơn giản, tầm thường. Đêm nay lại là một đêm mang nhiều tâm sự, tâm tư sâu vời vợi đối với hắn... Nắp hộp vừa mờ ra, bàn tay hắn thò vào trong, lấy ra một chiếc nhẫn màu bạc. Điều lạ lùng là chiếc nhẫn này giống y chiếc nhẫn mà Nam Phương từng có.
Chiếc nhẫn được hắn cầm bằng hai ngón tay, đưa lên trước mặt ngắm nghía rồi bỏ lại trong hộp. Cất vào chỗ cũ. Một kỉ vật, hắn giữ nó rất rất lâu rồi. Mỗi lần đến ngày rằm, trăng tròn hắn đều mang ra xem. Hay những lúc vô định, không biết phải như thế nào. Hắn đều lấy ra ngắm nhìn nó... Để nhớ về những kỷ niệm xưa, kỷ niệm tươi đẹp nhất về người... Còn sót lại trong ký ức của hắn. Việc này, giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Trước đây, có một lần tò mò hắn đã đeo vào ngón tay, xoay xoay. Chiếc nhẫn được quay tròn quanh ngón tay áp út một cách vô thức. Thời điểm đó cũng có ánh trăng sáng vằng vặc, vẫn đêm mười lăm ngày rằm trăng tròn. Lúc ấy, hắn rất băn khoăn về việc tiếp nhận thánh chỉ... Lập chính phi...
Vô thức, hai chân mày hắn nhíu lại, ánh mắt âm trầm, gương mặt lạnh lẽo nhìn lạnh lùng, có chút đáng sợ, trong bóng đêm. Một nam tử gương mặt tuấn mỹ, cô đơn đến lạnh lẽo, bóng dáng cao lớn hòa mình cùng bóng tối của đêm trăng mờ ảo. Cho người khác cảm giác bất an, sợ hãi.
Trước đó, hắn cho gọi Lãnh Băng đến gặp hắn. Đã một lúc trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng hộ vệ thân cận nhất tên Lãnh Băng đâu. Mệt mỏi, mắt hắn chợt nhắm lại, đôi mi dài khép vào nhau trong phút chốc...
Vài giây sau, gương mặt hắn quay sang nhìn bên
Hết chương 12.
Còn tiếp.
Phú Trên Mây.