Chương 13
Mộng Mị - Gương Mặt Nữ Nhân
"Người đến, người đi, đêm mộng mị.
Chìm đắm cơn say, vương tơ lòng.
Trăng đêm thổn thức, buồn heo hút.
Người đến, người đi thoảng gió bay."
Cơn mộng mị cứ triền miên, nàng không thể nào thoát ra được... Bóng dáng trước mắt rất quen thuộc, nàng đã gặp hắn ta ở đâu đó... Nhưng đầu óc nàng lúc này không thể nhớ ra, hình bóng mơ hồ đầy mộng mị... dưới đêm trăng...
Có lẽ một phần đó là lần đầu tiên uống rượu sau một thời gian rất dài. Nên nàng cảm thấy mất phương hướng và bất lực một cách lạ lùng, như thể thân thể này đã mất hết năng lượng, sức lực. Đầu óc mơ hồ và đang trôi nổi vô định theo thủy triều. Khiến cơn đau đầu chóng mặt càng tăng lên, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.
Giấc mơ nối tiếp giấc mơ, hình ảnh đen xen lẫn lộn nhau, khiến nàng cảm thấy ngộp thở. Cảm xúc theo đó mà trào dâng, đau đớn không thể kiềm chế. Khoé mi bỗng rơi xuống một giọt lệ.
Hình ảnh mờ ảo của một chàng trai đang đi phía trước. Chỉ nhìn thấy bóng lưng thấp thoáng phía sau, chàng ta cứ đi đi, không hề dừng lại... Một cô gái chạy theo phía sau, hai chân như muốn rớt ra khỏi cơ thể. Đang chạy, cô gái bỗng đứng lại, khom người xuống hai tay chống lên đầu gối của mình thở dốc, rồi đứng dậy chạy tiếp.
Vừa chạy cô gái vừa gào thét... "Đồ tồi, cậu là đồ tồi..."
Cô gái như không còn sức để chạy theo tiếp nữa, cô ấy dừng lại. Nước mắt rơi xuống từ hai khoé mi một cách vô thức. Tình yêu chỉ như bèo dạt mây trôi, hoa đào rơi cuốn theo gió thổi... Tất cả hình ảnh đều khuất bóng theo thời gian, chỉ có nỗi đau vẫn vẹn nguyên mãi trong tim.
Chàng trai lúc này đã dừng lại, đứng phía trước không hề quay lại. Cũng chỉ thấy được bóng lưng từ phía sau. Chàng ta khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, nhìn rất thư sinh... Trên người chàng ta mặc chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, áo để trong quần, nai nịt lại gọn gàng... Cô gái phía sau gào thét khản cổ trên một ngọn đồi hoang vắng. Xung quanh cây cối mát rượi, cỏ xanh mướt, hoa dại mọc lả lướt thấp lè tè dưới mặt đất... Cứ thế, cô gái ấy gào khóc... Dáng mỏng manh nhỏ bé, trong bộ váy mềm mại thướt tha bay trong gió, dưới ánh chiều tà... Khung cảnh vô cùng nên thơ, nhưng rất ai oán như một bức tranh đẹp mà buồn.
"Tại sao? Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi... Chẳng phải cậu hứa sẽ cùng tớ tốt nghiệp. Chúng mình sẽ..."
Tiếng nói nghẹn nghẹn nơi cổ họng...
"Trả lại cho cậu, tôi không thèm giữ đồ của một kẻ không giữ lời hứa..."
Tay cô rút từ ngón áp út ra một chiếc nhẫn màu bạc ném về phía trước. Gương mặt đau khổ không ai thấu, cô gục ngã, đôi mắt gục nhìn xuống bãi, cỏ giữa một ngọn đồi hoang vắng đầy cô đơn. Không gian vắng lặng không một bóng người. Chỉ có một mô đất nhô cao lên, cỏ mọc xanh mướt...
Giờ đây, trước mặt nàng là một người phụ nữ, trông già nua, ánh mắt buồn đau nhìn nàng.
"Con hãy quên nó đi. Bao năm rồi... Con cứ định sống như vậy mãi sao? Chấp niệm trong lòng con quá lớn. Đã đến lúc từ bỏ nó, để tìm cho mình một hạnh phúc. Con không thể..."
Bà ta bước tới nắm bàn tay cô gái, trong khi trên tay cô gái đang cầm một cuộn giấy cuốn tròn lại. Trên người mặt một bộ vest công sở năng động, mái tóc dài hờ hững buông qua đôi vai. Ánh mắt nhìn bà có vẻ buồn, nhưng im lặng không nói một lời nào!
Bức tranh được bà rút ra từ tay cô.
"Con lại đi vẽ à! Để mẹ xem con vẽ cái gì? Ồ... Đẹp quá! Con vẽ ai vậy? Trang phục đẹp, gương mặt cũng đẹp, lạnh lùng nhưng không kém phần kiêu sa y như con vậy!"
Nói rồi bà ngước nhìn đứa con gái này nói tiếp: "Đóng khung treo trong phòng ngủ con đi. Mẹ thấy giữ nó lại treo lên cũng là một ý hay." Bà tự nói tự trả lời. Tự biên tự diễn, cô gái đứng đó... Đèn đóm của căn phòng đều tắt, và tất cả chìm vào im lặng.
Bên tai cô lúc này, ong... ong tiếng nói xì xì, tiếng gọi: "Tiểu thư. Vương Phi..." lẫn lộn cả lên. Vẳng bên tai vẫn là tiếng Vân Nhi. "Thái y, Vương Phi nhà tôi không sao chứ? Xin người hãy cứu lấy Vương Phi nhà tôi..." Tiếng nói của nàng ta nghe mà não cả lòng. Tuy nhiên, đầu óc Vương Phi quyết bỏ qua mọi thứ, cứ đắm chìm vào mộng ảo.
Bỗng bên tai nàng lại truyền đến một âm thanh sắc lạnh quen thuộc. Dù nàng rất ít khi có dịp được nghe nó. Nhưng mỗi lần nghe là mỗi lần thấy da gà rần rần nổi lên. Nàng đoán chính là hắn, nàng cần phải mở mắt ra nhìn, ngóng xem chuyện gì đang xảy ra. Đôi mắt hé mở ra, rồi chợt rất nhanh khép chặt trở lại. Mọi hành động của nàng đều thu vào tầm mắt của hắn.
Tiếng nói của hắn vẫn ồn ồn, trầm ổn.
"Chỉ là sốt do nhiễm phong hàn?"
Tiếng hắn vặn vẹo hỏi Thái Y. Nghe như là chuẩn đoán này có gì đó chưa thoả đáng lắm... Mọi người, đứng quanh đó đều cảm thấy như thế. Ai cũng cúi đầu, im lặng chỉ có viên Thái Y và Vân Nhi có phần hơi run
Hết chương 13
Còn tiếp.
Phú Trên Mây.