"Này Cao Hàn, người con gái ôm chú mèo trắng khi nãy là ai vậy?!"
"Phu nhân của ta, ngươi nên tránh xa nàng ấy ra thì hơn, nếu không ta không chắc sẽ giữ lại cái mạng của ngươi đâu!"
"Vì một nữ nhân mà huynh nỡ ra tay với ta sao, như vậy có đáng không hả!?"1
"Đáng chứ, nàng ta có lợi hơn ngươi nhiều.
Ngoan ngoãn im lặng và làm theo lời ta đi, đừng cố ý gây sự nữa"
"Được được, ta biết rồi.
Nếu như huynh lợi dụng xong nàng ta rồi thì cứ việc tặng lại cho ta, mang về làm tình nhân cũng được"1
"Ngươi nghĩ bản thân là ai? đừng cố vọng tưởng nữa, chưa đụng đến một cộng tóc thì ngươi đã bị nàng chôn vùi dưới lòng đất lạnh lẽo rồi"1
"Dù sao thì cũng là lựa chọn của ngươi, muốn chết hay sống thì tùy.
Ta không muốn quản nữa"
…
"Lạp Tra, bé còn thần dược không cho ta xin hai viên đi" Lam Ly đặt bé mèo xuống giường, nói.
"Mèo meo meo mèo meo meo~"
(Ở dưới gối của con đấy, ngươi muốn lấy bao nhiêu tùy thích, giờ thì con đi ngủ đây).
"Đúng là con mèo mập, ham ăn lười làm" Lam Ly luôn miệng trách yêu nhưng tay vẫn chu đáo đắp chăn cẩn thận cho nó.
Sau khi cả hai rượt đuổi nhau chạy quanh Hàn vương phủ thì cũng đã đúi sức đành quay về phòng nghỉ ngơi.
"Này mèo con, chúng ta ở đây bao lâu thì có thể về thế giới cũ"
"Méo meoo"
(Mẫu thân, người đã chết rồi.
Muốn sống lại ở thế giới thực tại thì người cần hoàn thành nhiệm vụ mới trở về được.
Nhưng thay vì chịu khổ cực, sao người không thử sống một cuộc đời thật hạnh phúc ở đây cơ chứ)
"Ừm, bé cưng nói đúng lắm.
Là ta không tốt ta sẽ không để em phải chịu khổ nữa" Lam Ly nhẹ vuốt ve chiếc mèo lười biếng vừa thì thầm nói.
Rồi nhẹ hôn lên trán Lạp Tra.
"Meoooo~"
(Người mau đi cứu hai nam nhân kia đi, nếu không thì họ sẽ bị phế võ công, hoàn toàn trở thành người thực vật, sẽ không có ích cho chúng ta đâu) Vừa nói vừa liếm lông tay của mình kêu ư ử.
"Được ta biết rồi, ta đi nhé.
Bé ngoan ngủ ngon nhé, ta đi rồi sẽ về ngay"
Nói rồi Lam Ly liền cầm thuốc chạy một mạch đến chỗ hai người kia.
Đẩy cửa vào liền thấy Hương Thảo cùng Lan Nguyệt đang chăm sóc cho hai người hấp hối trên giường.
"Lan Nguyệt, em cho hai người kia uống thuốc này vào, mỗi người một viên, mau lên" Lam Ly hối thúc, sợ bản thân sẽ mất đi hai nhân tài.
Cô cũng muốn giúp lắm nhưng nếu Cao Hàn biết cô đụng vào người đàn ông khác có khi hắn sẽ lột da người đó ra mất.
"Vâng"
"Nguyệt Nguyệt, cô đưa đây để ta phụ cho" Hương Thảo cũng bắt tay vào giúp đỡ.
Sau một hồi miệt mài thì cuối cùng hai người này cũng tỉnh lại.
Trời cũng khuya khoắt, Lam Ly đành về phòng nghỉ ngơi giao bọn họ cho hai nô tỳ thân cận của mình chăm sóc.
"Vương phi, trời cũng khuya rồi người mau về nghỉ ngơi đi, không vương gia lại lo" Hương Thảo đã và đang nói lên tiếng lòng của Cao Hàn.
"Đu..đúng vậy đó