"Meo~ meo~, mèo cưng ơi bé đang ở đâu vậy, lên tiếng cho mẹ biết đi bé ơi" Lam Ly chật vật đi kiếm mèo cưng, tại phủ vương gia lớn quá mà bé mèo thì nhỏ xíu làm cô đi tìm mệt không thở nổi.1
Lam Ly chạy nhảy khắp nơi thì cuối cùng mệt quá đành tấp vô phòng bếp uống miếng nước ăn miếng bánh rồi đi tìm tiếp, thầm hứa với lòng khi tìm được mèo cưng thì sẽ cho nó biết tay.
Ăn uống no nê thì cô định đi ngủ, hên là có Lan Nguyệt nhắc không cô lại quên việc chính.
Bé mèo nhà cô có thuốc hay để chữa trị vết thương cho hai nam nhân kia nên cô mới phải cất công đi tìm.
Chứ bình thường cô cũng không hay quan tâm đến nó cho lắm, vì nó toàn ở trong phòng ăn xong thì nằm ngửa bụng ra ngủ nên cô cũng lười để ý.
Thường ngày không cần thì lúc nào cũng thấy còn khi cần thì tìm mỏi cổ cũng chả thấy đâu, đúng là ông trời thật biết trêu ngươi cô mà.
Đang loay hoay khắp nơi thì Lam Ly vô tình đi ngang qua thư phòng của Cao Hàn.
Sự tò mò trỗi dậy Lam Ly len lén mở cửa đi vào trong.
Đúng lúc cô cũng cần tìm vài cuốn sách về độc dược để tham khảo, nếu bị hỏi thì còn biết đường mà tránh.
Bước vào bên trong đập vào mắt cô chính là sách, rất nhiều sách không chỉ vậy còn cả cách trang trí căn phòng tuy đơn giản nhưng rất bắt mắt.
Màu gỗ và vàng đặc trưng tô điểm cho nơi này.
Cô bị thu hút với mọi thứ xung quanh mà không để ý đến người ngồi phía trước, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Quay mặt nhìn thẳng thì liền bắt gặp ánh mắt hắn.
Cô giả vờ thân thiện đi lại chỗ hắn, nói.
"Hì hì, à ta không có ý gì đâu chỉ đi ngang qua thôi, à không ta chỉ muốn mượn vài quyển sách để đọc thôi, ngươi có thấy con mèo lông trắng của ta không?" Những câu hỏi của cô đều không liên quan đến nhau, cùng với khuôn mặt cố tỏ vẻ không có gì kia làm hắn phải bật cười.
Còn Lam Ly thì thấy hắn nhìn mình lạnh lùng không có tia cảm xúc, xem cô cứ như kẻ thù nên đâm ra sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh để giữ hình tượng.
Nói lấp ba lấp bấp từ ngữ không liên quan, đến cô cũng không biết mình nói gì.
Hắn nhẹ kéo cô ngồi lên đùi mình, tay vòng qua eo cô.
Trên môi hiện ý cười.
"Đúng là ta không thể giận nàng lâu được" Vừa nói vừa khều nhẹ tay vào đầu mũi cô.
"Ừ, ngươi có thấy mèo của ta không?" Lam Ly quay về trạng thái lạnh nhạt như lúc đầu.
"Có thấy, nhưng ta có chuyện quan trọng hơn muốn nói.
Về gia đình nàng!" Mắt híp lại, hắn nghiêm túc nói.
"Được ngươi nói đi"
"Ta đã cho người đi điều tra và biết được gia đình nàng không phải bị hoàng thượng.."
…
Lam Ly ôm chú mèo cưng trên tay thất thần đi về phòng của mình.
Chẳng lẽ điều hắn nói là thật sao..
Vậy kí ức của nguyên chủ không hoàn toàn đúng
Cũng do mình bất cẩn không chịu điều tra kĩ mà đã phán xét, không được chuyện này thật không dễ giải quyết xíu nào cả, phải từ từ tìm kiếm manh mối đến lúc đó trả thù cũng không muộn.. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ.
Nhưng cũng không thể chắc rằng những gì Cao Hàn nói đều đúng, tự mình điều tra vẫn hơn Cô không thể đặt niềm tin vào ai nữa rồi, chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
Kể cả hắn, chỗ dựa vững chắc nhưng cô lại sợ không dám dựa dẫm vào hắn quá nhiều.
Đi một lúc thì cũng đến nơi nhưng cô như người mất hồn cứ đi