"Trời ơi, vương phi người đi đâu từ sáng đến giờ vậy làm chúng nô tỳ lo muốn chết?!!" Hương Thảo thấy cô liền cuốn quýt cả lên, cùng mọi người chạy lại hỏi han đủ thứ.
"Còn nhớ đến ta cơ à, ta đi từ đêm qua rồi mà lại bảo là sáng nay chứng tỏ các ngươi không hề quan tâm đến người chủ nhân này rồi" Lam Ly chu môi, khoanh tay quay mặt đi hướng khác.
"Ây ya, sao lại có chuyện đó được cơ chứ chắc chắn có hiểu lầm rồi" Đào Liên đi lại kế bên cô, cười cười giảng hoà.
"Ồ thế à, chứ không phải là ai kia chơi cưỡi ngựa nhiệt tình quá đó sao?" Lam Ly nói móc Đào Liên và La Mao mà sao Nguyệt - Thảo lại không hẹn mà cùng nhau nhìn trời nhìn đất nhỉ.
"À ha, mà Ngữ Yên này nam nhân bên cạnh muội là ai thế?" Đào Liên cảm nhận được có một ánh mắt như lửa đốt cứ chăm chăm nhìn mình, quay lại thì thấy hắn.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đó làm nàng phải rùng mình.
"À, y tên Triết Lãng là một dân buôn bình thường kiêm người thương của muội, sẽ cùng đi với chúng ta đến nước Hi Mạc" Lam Ly vui vẻ khoác tay hắn, mà ai ai cũng ngỡ ngàng.
"Người là vương phi của Hàn vương sao có thể.." La Miêu lên tiếng hỏi.
"Một khi đã chọn theo ta thì chắc chắn các ngươi sẽ không được sống yên ổn.
Nói chi đến việc ta còn có thể về thành Lạc Hi lấy Cao Hàn" Lam Ly lạnh mặt đáp.
"Nhưng vương phi à, hắn chưa chắc đã giúp ích được gì cho chúng ta, đi theo chỉ thêm vướng tay vướng chân thôi" Hương Thảo lên tiếng phản bác.
"Tại hạ là dân buôn qua đây buôn bán, nay cùng Ngữ Yên về nước Hi Mạc có việc, ta cũng có quen biết với người trấn giữ biên cương chắc sẽ giúp được chút ít cho mọi người" Hắn với khuôn mặt khinh đời, chán ghét nói, cũng vì muốn ở bên cạnh Lam Ly mà thôi.
"Y còn tốt hơn tên Cao Hàn hai mặt kia.." Đào Liên nhẹ cười nói.
"Đào Liên, tỷ có ý gì?" La Mao đứng bên cạnh nàng, ôn nhu nói.
"Không có gì, được rồi mau đi thôi" Nàng nắm tay La Mao kéo y về xe ngựa của cả hai.
Cô ta có ý gì đây, chẳng lẽ biết được một phần bí mật của mình rồi?.
Nếu không phải là tỷ tỷ của Ngữ Yên thì cô đừng mơ được sống..!!
…
Lam Ly vừa đánh nhau với đám người kia mà tay đã dính đầy máu tươi.
Xin đính chính rằng cô không đánh mà giết.
Người dân nghe thấy tiếng động lớn tưởng có người bị bắt đi, liền thầm niệm, chúc người đó có thể bình an thoát nạn nhưng khi nghe tiếng la hét của những tên quan binh thì ai nấy đều lấy làm lạ, mở cửa ngó đầu nhìn ra ngoài.
"Cô gái đó là thần tiên, vi hành xuống đây để giúp đỡ chúng ta sao?" Người dân xung quanh nháo nhào cả lên, không ngừng bàn tán.
Có vài đứa trẻ thấy thế liền chạy khỏi vòng tay bố mẹ đến trước mặt cô.
"Tỷ tỷ giỏi quá"
"Thần tiên tỷ tỷ đẹp quá"
Đám trẻ chạy nhảy không ngừng xung quanh cô, cứ luôn miệng kêu tỷ tỷ làm Lam Ly ngại cháy mặt.
"Con, về thôi đừng làm phiền tỷ ấy"
Phụ thân cùng mẫu thân của mấy đứa trẻ thấy thế liền chạy ra kéo con về, rối rắm xin lỗi cô.
"Mong tiểu thư lượng thứ, mấy đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện mong người bỏ qua cho"
"Không sao, không sao.
Đem mấy bé đi đi, những cảnh như này không nên để trẻ con nhìn thấy, sẽ không hay" Cô định đưa tay xoa đầu một đứa trẻ liền với chợt nhận ra tay mình toàn máu là máu.
Rối rít kêu họ đem mấy đứa trẻ đi.
"Tiểu thư đừng để ý nhiều, ở nơi này tuy trang hoàng là thế nhưng lại đẫm máu, người dân chết hoặc bị mất tích cũng không phải ít, những cảnh máu me như này bọn trẻ thấy cũng nhiều rồi" Một người phụ nữ vừa nói vừa xoa đầu con mình.
"Sợ rằng điều này sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lý của bọn trẻ, sao mọi người không nghĩ đến việc bỏ đi nơi khác sống" Lam Ly vừa nghe mà lòng vô cùng thương cảm.
"Không phải là không thể.
Người dân chúng tôi tuy giàu có nhưng hoàng thượng có lệnh người dân sinh sống ở đây nếu ai tự ý chuyển đi mà không có sự cho phép của người sẽ