"Chủ thượng trong triều xảy ra chuyện rồi"
"Mau nói rõ đi, ta không có nhiều thời gian"
"Liêu thừa tướng gửi tấu chương lên cho vua về việc hạn hán ở Lao Cang, là một vùng đất màu mỡ nhưng gần đây lại bị thời tiết hạn chế sự phát triển khó mà phục hồi được, nơi đó quanh năm khô hạn người dân cực khổ bươn trải.
Nhiều lần thưa gửi lên vua nhưng đều bị một thế lực nào đó ém lại, nay Liêu thừa tướng nhắc đến việc này còn đề nghị lên vua muốn người đích thân đi giải quyết.
Chắc hẳn ông ta vẫn còn ghi thù việc ngài từ hôn làm ông ta bẽ mặt, nếu ngài không giải quyết ổn thỏa chắc chắn ông ta sẽ nhân cơ hội này bôi nhọ thanh danh của người"
"Được, ta biết rồi đi thôi, ta sẽ sai người xử lý việc này"
…
"Vương phi người không sao chứ!!"
"Cứu người mau cứu người, cháy rồi cháy rồi!!"1
…
Đêm đến, trong căn phòng tối cô thắp nến lên, mệt mỏi trở về giường.
Nhưng tại sao đi ngủ lại phải thắp nến, đơn giản vì cô sợ bóng tối, cô bị ám ảnh tâm lí khi còn ở thế giới cũ còn phải đi tìm bác sĩ điều trị.
Bình thường sẽ luôn có Cao Hàn ở bên cạnh ôm cô ngủ nhưng nay lại thấy trống vắng quá.
"Đêm qua đèn vẫn tắt mà sao mình không gặp ác mộng nhỉ?!" Lam Ly nằm trên giường gác tay lên trán suy ngẫm.
"Ủa vậy đêm qua tên Triết Lãng kia ngủ ở đâu?!!" Lam Ly giật mình ngồi thẳng người dậy, mắt mở to nhìn về phía trước.
"Tuy ở cùng phòng nhưng hắn là một người tri thức, điềm đạm và lạnh lùng nên chắc ngủ dưới đất rồi, sao một người như hắn lại chịu ngủ chung với mình cơ chứ, đúng là vậy rồi" Tự đọc thoại một mình rồi lại thấy bản thân thật dở hơi.
"Mà nhắc mới nhớ, sáng giờ không thấy hắn đâu cả đi cũng không nói, thật là" Thôi không quan tâm nữa cô nằm xuống ôm mền ngủ.
Thay vì dùng thời gian quý báu của bản thân để tương tư ai đó, sao lại không dùng thời gian đấy để làm những điều mình thích, chỉ đơn giản là ngủ thôi cũng đã đủ hạnh phúc rồi.
Trước khi yêu ai thì xin hãy yêu thương bản thân của mình, không có người này thì còn người khác, nhưng bản thân thì chỉ có một, là phiên bản giới hạn không phải ai cũng có được
…
Lam Ly suy nghĩ một lát thì liền say sưa ngủ.
Một khi đã nhắm mắt thì trừ khi ngủ đủ giấc còn không thì cô sẽ không bao giờ dậy.
Tiếng la hét ồn ào cứ vang lên, thêm mùi khói nghi ngút làm cô muốn ngộp thở, tuy không muốn dậy nhưng cô cũng không muốn chết.
Lam Ly không muốn nằm mãi một chỗ đâu.
"Cái gì vậy chứ, ồn ào quá.
Ai làm đồ ăn mà chưa tắt bếp à!?" Lam Ly bực dọc nói.
Vừa mắng cô vừa uể oải ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài.
Xung quanh toàn là màu đỏ rực không phải màu máu mà là lửa, Lam Ly nghĩ do mình ngủ không đủ giấc nên tưởng tượng ra thôi, cố dụi mắt để nhìn rõ mọi thứ.
Đập vào mắt cô là một ngọn lửa đang cháy hừng hực bao vây khắp căn phòng.
Cửa sổ và cửa chính cũng bị bao quanh bởi những ngọn lửa.
"Chắc chắn là có người muốn thiêu sống mình, đốt lửa vào những nơi mình có thể chạy thoát, mình đã đắc tội với người độc ác nào cơ chứ!!?" Lam Ly hoảng sợ nói, cố gắng tìm cách đi ra ngoài nhưng đều không thể, cô ngồi khụy xuống trên nền đất ôm đầu, run run.
"Cao Hàn, đúng rồi, Cao Hàn, ngươi sẽ đến cứu ta đúng không!!?"
/Bịch/
"Aaaaaa.." Tiếng hét đầy đau đớn cùng thống khổ cứ vang lên.
Tôi không muốn chết..
…
"Mau, mau chạy ra đây hết đi, cháy rồi cháy rồi!!"
"Mau dập lửa đi, nhanh lên vương phi còn ở bên trong, nếu vương phi có chuyện gì Hàn vương chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu!!" Hương Thảo hét lên, rồi khóc nức nở.
"Đào Liên, tỷ muốn đi đâu, bên trong đang cháy lớn lắm!!?" La Mao ôm chặt eo Đào Liên quát.
Y cũng muốn vào trong cứu Lam Ly nhưng không muốn để người thương ở lại một mình, sợ nàng sẽ không màng đến tính mạng mà chạy theo vào trong cứu cô.
"Nhưng muội ấy còn đang ở trong đám lửa đấy, chàng muốn ta phải làm sao.
Người đã cứu ta ra khỏi tầng hầm tối, giải thoát và thả tự do cho ta trong xích sắt của quá khứ, cũng là người khiến ta gặp chàng lần nữa.
Người muội muội duy nhất của ta, ta không thể trơ mắt nhìn muội ấy hoá thành tro được!!!?" Đào Liên gào thét, đấm mạnh tay vào lòng ngực y khóc nấc lên.
"Nhưng tỷ vào đó lỡ có chuyện gì thì ta phải làm sao, sao ta có thể sống nữa,