Sáng Lam Ly thức dậy sớm thì nghe tiếng chửi rủa đầy cay nghiệt của chủ quán với người đầy tớ của mình.
Còn bảo tay sai lôi người đi, cô gái đó chỉ biết khóc lóc cầu xin được tha.
Lam Ly cũng lười quan tâm, không muốn xen vào chuyện của người khác lỡ không may rước họa vào thân thì khổ.
Cô định làm lơ mà lướt qua, nhưng có một thứ vô tình đập vào mắt cô.
Hình xăm? tay phải? chẳng lẽ là bà ta sao Lam Ly trầm tư suy đoán.
Cô cứ chăm chú nhìn vào người con gái đang bị chửi phía dưới, thấy cô gái kia chầm chậm đọc câu gì đó trong miệng, tay nhẹ xoay.
Sợ rằng bà chủ kia không bao lâu sẽ lăn ra chết mất, quyết định làm người tốt một lần.
Lam Ly đi xuống lầu, đứng chắn ngang giữa hai người.
Dang hai tay che chắn cho cô đầy tớ, thấy có người đến cô ta liền nhanh chóng thu phép lại, giả vờ đáng thương.
"Này cô kia, đừng có xen vào chuyện của tôi nếu không thì đừng trách!!" Bà chủ tửu lầu hùng hồn nói, đám thuộc hạ to cao cũng xông lên.
"Bà làm gì được tôi nào!?" Lam Ly khiêu khích nhìn chúng.
"Tôi có quen biết với quan phủ đấy, liệu hồn thì cút, đừng có mà chõ mũi vào chuyện làm ăn của chúng tôi"
"Quan? dữ vậy sao, nào bảo tên đó ra đây"
"Cô nghĩ mình là ai mà muốn gặp tôi, đưa người đây, nếu không tôi sẽ nhốt cô vào trong ngục tối mà hành hạ đến chết!!" Tên quan lại kia bước ra với khuôn mặt khó ở.
Cầm thanh kiếm nhọn chỉ vào cô.
"Sao triều đình lại tin tưởng mà cho ngươi làm quan cơ chứ, hay là mua chuộc?"
"Cô..
người đâu mau bắt ả đàn bà điên này lại cho ta!!" Tên đó gào lên, sai người muốn bắt cô.
"Ngươi dám?" Lam Ly nhẹ cười khẩy, cầm thanh kiếm được vua ban tặng lúc tham gia yến tiệc lên chỉ thẳng vào đám người kia.
Nhìn thấy nó mọi người không hẹn, liền cùng nhau run run, sợ tái xanh cả mặt, còn đám kia biết mình động nhầm người liền nhanh chóng quỳ xuống, chắp tay cúi lạy cô, miệng cứ nói không ngớt xin được tha mạng.
"Vương phi tha mạng, tiểu nhân hồ đồ không biết là người ai là, mong vương phi lượng thứ"
Mới đấy mà biết mình là vương phi rồi cơ à, thông tin cũng nhanh đấy
"Nói, sao ngươi lại la mắng cô gái này" Lam Ly lên tiếng chất vấn bà ta, ánh mắt sắc bén không ai dám nhìn thẳng.
Những người thuê phòng ở tửu lầu này cũng vây quanh thành vòng tròn xem kịch hay.
"Chuyện cũng không có gì đâu thưa.." Bà ta lưỡng lự đáp, có vẻ như đang cố lấp liếm thứ gì đó.
"Bà nói dối, tôi vào đây chỉ làm đầy tớ, bưng đồ rồi dọn dẹp bàn ghế mà bà lại bảo đi tiếp khách, tôi chỉ làm việc vặt, thà rằng hoạt động tay chân suốt ngày chứ tôi không bán thân, bà đã hứa với tôi rồi mà.
Tên đó vừa già vừa xấu ỷ có tiền muốn làm gì thì làm, bà muốn tiền của hắn thì đi mà tiếp tại sao phải bắt ép tôi chứ!!?"
Cô gái nhỏ khóc nức nở kể tội bà chủ tửu lầu này, ai cũng thấy xót xa chỉ riêng cô nở một nụ cười ranh mãnh.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng khi nãy thì Lam Ly cùng sẽ giống như bao người mà thấy tội cho cô gái nhỏ.
"Có đúng thật như vậy không?!" Lam Ly kề kiếm vào cổ tên quan lại kia.
Tên đê tiện này ngước nhìn cô rồi lại nhìn sang bà chủ.
Một bên là em gái ruột một bên là em dâu của vua, phu nhân của Hàn vương.
Ngoài vương gia ra người không nên đắc tội cũng như là đụng đến là phu nhân của Hàn phủ - Ngữ Yên.
Nghe đồn vương phi còn ra tay đánh vương gia chảy cả máu mặt nhưng ngài vẫn vui vẻ nấu ăn cho người thì cũng đủ hiểu vị trí của cô vương phi này trong tim tên vương gia sắt đá đó lớn đến cỡ nào, lần này thì