Hắn phi ngựa như bay về trước cổng phủ định đi vào bên trong gặp người thương thì bỗng có một nhóm người mặc hắc y đen từ đâu xuất hiện, hắn không nói không rằng liền cùng một số thuộc hạ đi theo họ.
"Các ngươi đến đây có việc gì?" Hắn vẻ mặt nhăn nhó khó ở cất lời hỏi.
Hiện tại Cao Hàn đang ở một nơi vô cùng bí ẩn, cũng là nơi xây dựng biệt phủ riêng của hắn, nguy nga và tráng lệ nhưng cũng rất u tối nằm trong một khoảng toàn là rừng vô cùng bảo mật và nguy hiểm.
Hắn ngồi trên chiếc ghế ở cuối sảnh chính, giọng nghiêm nghị tra hỏi đám người đang ngồi hai bên, theo hàng dọc.
"Thưa chủ thượng, Thiên Lạc quận chúa mất tích rồi" Tuyệt Lan nghiêm mặt, đứng lên chắp tay báo cáo.
"Nói rõ sự việc đi" Hắn vẻ mặt vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì quan trọng.
"Thưa, Thiên Lạc quận chúa trốn hoàng hậu xuất cung xuống thành chơi, hoàng hậu tuy biết nhưng cũng muốn người tự do chạy nhảy một lần nên đã làm ngơ.
Sau vài ngày nhưng vẫn không thấy quận chúa trở về hoàng hậu đã cho người đi tìm và biết được quận chúa đã mất tích, cả thị vệ cùng nô tỳ mang theo đều bị giết chết bây giờ không rõ sống chết ra sao.
Hiện tại trong hoàng cung đang náo loạn hoàng hậu cùng quốc vương đã gửi tối hậu thư muốn người ra tay giúp tìm quận chúa!" Lâm Tấn tiếp lời, kể đầu đuôi sự việc cho hắn.
Hắn nhâm nhi tách trà nóng hổi mới được mang lên mà thưởng thức từng chút.
Vừa nghe vừa cười cứ như một câu chuyện bi hài đang diễn ra trước mắt.
Cao Hàn nhẹ nhàng mở bức tối hậu thư ra xem.
"Triết Lãng, khi con mở ra và đọc bức thư này thì ta cá chắc là con đã nghe kể về mọi chuyện rồi.
Ta thật sự không muốn làm phiền đến cuộc sống của con nhưng hiện tại ta không còn cách nào để làm ngoài việc nhờ vả, mong sự giúp đỡ từ con.
Theo ta tìm hiểu thì biết được con bé đã bị bắt đến nước Lạc Hi, với tình hình hiện tại ta e là mình không thể ra tay được, ta biết con ghét ta nhưng dù sao con bé cũng là em gái con.
Bằng bất cứ giá nào con cũng phải giúp ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác, một thời gian nữa sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ta và mẫu thân con sẽ sang và làm thỏa thuận giao dịch mua bán giữa hai nước, sẵn tiện dự hôn lễ của con.
Mong con sẽ giúp ta, ta thật lòng không muốn thấy nước mắt mẫu thân con rơi thêm nữa?.
Ta xin lỗi"
Thiến Lạc Quy - Quốc Vương nước Thiến Ly.
Đọc xong nội dung của bức thư mà hắn chỉ biết ngán ngẩm với ông vua lắm trò này, đã gửi tối hậu thư mà còn đặt câu hỏi, thật nực cười.
Đã đến mức này rồi hắn không thể không giúp sao, còn là phu quân của mẫu thân hắn nhờ vả, hắn không muốn cũng phải làm.
Nếu còn có ý từ chối thì sợ sau này khi người qua hắn chỉ có thể thấy cặp mắt sưng húp, khóc thương vì nhớ cô con gái cưng của người dứt ruột đẻ ra mình thôi.
"Được rồi, cho người điều tra đi!" Hắn sai người đi làm nhiệm vụ còn mình thì cặm cụi mài mực viết lại bức thư hồi đáp cho đối phương an lòng.
"Bản vương đã cho người đi điều tra, nếu có thông tin gì sẽ lập tức sẽ báo cho ngươi.
Chăm sóc mẫu thân ta cho tốt, đừng để bà ấy cứ khóc lóc đến sưng cả mắt.
Cứ nói dối bảo là đã tìm được người chỉ cần chờ ngươi và bà ấy thu xếp mọi chuyện rồi qua đây thôi.."
Triết Lãng.
"Tử Thanh, có muốn cùng ta đi dạo không?" Xong việc hắn quay qua nhìn y.
…
"Vương gia, tên Liễu tướng quân đó ghi thù cố tình hợp tác với Liêu thừa tướng, cấu kết lại muốn hãm hại người thân bại danh liệt" Tử Thanh đứng kế bên hắn, cả hai hiện đang ở hậu hoa viên bên trong biệt phủ.
"Vậy sao?" Hắn nhàn nhã ngắm trăng, trời lạnh đến nỗi nước sắp đóng băng, trời cũng sắp có tuyết mà hắn vẫn không chịu rời đi về phòng mà đứng đây gần cả canh giờ.
"Dạ, vậy người có ý định làm gì không?" Tử Thanh kế bên lạnh mà run lên cầm cập nhưng vẫn đứng đấy cùng hắn.
"Không làm gì cả" Hắn cởi áo choàng bên ngoài của mình ra, quay qua khoác cho y.
Vẻ mặt ân cần chăm sóc lại hiện hữu trên khuôn mặt cứng nhắc kia làm y rung động.
Không kiềm được lòng mình mà y nhẹ nhón chân lên hôn vào bờ môi lạnh buốt kia, hai tay choàng quay cổ hắn.
Cao Hàn vẫn vậy, đứng yên mặt kệ y muốn làm gì.
Hai bờ môi lạnh buốt chạm vào nhau, Tử Thanh mút nhẹ muốn hôn sâu nhưng hắn thì vẫn bậm môi đứng yên tại chỗ.
Thấy thế y cũng biết ý nên chỉ hôn thêm một cái nhẹ như cơn gió lướt qua rồi dừng.
"Buông ra được rồi" Bấy giờ hắn mới cất tiếng vẫn khuôn mặt điềm tĩnh, tay đẩy nhẹ vai y ra.
"Vương gia, thiếp.." Tử Thanh cố lấy hết sự can đảm của bản thân ra để tỏ tình hắn.
"Dừng!" Hắn dùng một ngón tay chạm nhẹ bờ môi mỏng của y ý muốn y im