Lúc này sắc mặt Thích Vy mới dịu đi, hất cằm về phía đám người trong đó có Hồng Nhụy và Nghênh Hạ: “Ngươi định xử lý đám người này thế nào?”
Ánh mắt của Cơ vấn Thiên rơi vào đám hạ nhân đang có vẻ mặt hoảng sợ, đầu họ ướt đẫm mồ hôi, hắn lạnh lùng nói: “Là nô bộc của Dục Vương phủ mà dám lừa trên gạt dưới, ăn cây táo rào cây sung, phản bội chủ tử, không trung thành, chết không đáng tiếc”.
Hắn cố ý trầm giọng nói ra mấy chữ cuối cùng khiến đám nô bộc phạm tội sợ đến tái mặt, run như cầy sấy, cuối cùng không kìm được run sợ vừa khóc vừa cầu xin: “Vương, Vương gia, Vương phi tha mạng! Nô tài biết sai rồi,
nô tài không dám nữa, van xin hai vị chủ tử rộng lượng tha mạng…”
Thích Vy nhíu mày, không tỏ ý kiến, ngược lại hỏi: “Hai thị thiếp đó cũng giết không tha? Cùng nhau chết à?”
Hồng Nhụy và Nghênh Hạ vốn dĩ đang im lặng đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra chợt giật mình, trong mắt đầy vẻ cảnh giác và lo lắng.
Nghênh Hạ tương đối nhát gan, sợ Thích Vy xúi giục Vương gia giết họ, vội vàng lấy át chủ bài của mình ra nói: “Vương gia, người không thể giết tiện thiếp, tiện thiếp là người do Đại Trưởng công chúa đưa đến, nếu người giết thiếp, vậy phải giải thích với Đại Trưởng công chúa thế nào?”
Thích Vy nhíu mày, sao lại còn lòi ra một Đại Trưởng công chúa nữa vậy, chẳng lẽ cùng một giuộc với Cơ vỏ Song à?
“Ngươi trộm của hồi môn của Vương phi để tiêu xài cũng là do Đại Trưởng công chúa sai khiến à?”
Nghênh Hạ giật thót, phủ nhận: “Đương nhiên không phải”.
“Ồ”, Thích Vy Tố Tố nhàn nhạt nói: “Vậy nếu Đại Trưởng công chúa biết người mà mình đưa đến Vương phủ dám động tới của hồi môn của Vương phi, nàng ta sẽ làm thế nào?”
Sắc mặt Nghênh Hạ lập tức tái nhợt, hiến nhiên vị Đại Trưởng công chúa mà Thích Vy chưa từng gặp mặt này cũng không phải là người hiền lành gì trong mắt Nghênh Hạ, sẽ không đối xử tốt với nàng ta.
Mặc dù Hồng Nhụy không nói gì nhưng đầu đang điên cuồng nảy số, thử mưu cầu một con đường sống cho mình.
Người được đưa đến Vương phủ làm thị thiếp, ngoài vẻ xinh đẹp ra thì còn phải có chút đầu óc, nhưng ngày thường không có cơ hội dùng nên khó phát huy tác dụng, bây giờ còn không dùng đến đầu óc nữa thì sẽ chẳng còn mạng mất.
Lúc đầu, Hồng Nhụy muốn cầu xin Vương gia, nhưng nghĩ đến giữa mình và Vương gia chẳng có tình cảm gì để nương vào, chắc sẽ không có tác dụng.
Cuối cùng nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Vương phi đang có vẻ mặt biếng nhác bên cạnh, nhớ lại tất cả