VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 12\)
\-" Ngươi...!ngươi nói dối."
Giọng Nhược Khê run rẩy, vùng vẫy càng mãnh liệt hơn.
Hách Phong không nói gì cả, hắn chỉ ngồi im mà ôm cô như vậy, không hề có ý định xấu xa gì với cô, từ đó cô cũng ngồi im, mặc kệ cho hắn ôm.
Một lúc sau hắn mới mở miệng.
\-" Nàng biết tối qua nguy hiểm đến mức nào không? Bản thân dính xuân dược mà cũng không biết hét to lên mà kêu cứu.
Ngộ nhỡ ta không xuất hiện ở đó thì sao? Nàng có biết hai tên đó sẽ làm gì nàng không?"
\-" Ta tự biết thân thể mình như thế nào, dính cái loại dược chết tiệt đó nam nhân mới có thể hét, có khi còn hét không nổi, nói gì đến một nữ nhân yếu đuối như ta."
Hách Phong buông cô ra, mặt đối mặt với cô, thấy ánh mắt cô bình tĩnh như vậy thật sự rất ngạc nhiên.
\-" Nàng không thấy ta đẹp sao?"
\-" Ngươi à, ngươi rất đẹp."
\-" Vậy tại sao ta có cảm giác nàng không có một chút động lòng gì vậy?"
\-" Ta không có hứng với nam nhân, chí hướng của ta bây giờ là cuộc sống tự do tự tại hơn."
Không biết hắn bị trúng tà hay gì mà nghe xong câu này liền phá lên cười.
\-" Ngươi cười cái gì?"
\-" Nàng nghĩ đơn giản đến thế à? Hôn sự của ta với nàng là được hoàng thượng tứ hôn.
Nàng dám chống lại người liền cho cả nhà nàng vào địa lao."
Wtf, vào địa lao? Thể loại cẩu huyết thế này cũng trừng phạt được ư? Pháp luật bây giờ cũng quá