VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 13 \)
Nhược Khê miễn cưỡng bị một đám người lôi đi tắm rửa, bôi son trét phấn lên mặt, sau đó lại bị kéo về ngự thiện phòng.
Vô trong liền thấy tên vương gia vô sỉ kia cầm trên tay một cây trâm ngọc, ngắm nghía không rời mắt, đến khi nghe tiếng bước chân của cô hắn mới ngẩng đầu lên, trên môi vẫn hình thành một nụ cười ôn nhu.
\-" Vương gia của chúng ta thường ngày không phải đều mặt lạnh sao? Tại sao từ khi bế cô nương kia về lại luôn miệng cười vậy?"
\-" Phi, ngươi phải gọi nàng là vương phi, có lẽ người là ngọn nguồn vui vẻ của vương gia."
Nụ cười của hắn thật chói mắt, không hiểu trên người cô có cái gì mà cứ nhìn rồi cười suốt.
\-" Hách vương gia, trên mặt ta có dính cái gì sao mà ngươi cứ cười suốt vậy?"
\-" Không, đâu có.
Chỉ là nhìn thấy nàng tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ thôi.
Nào, nàng lại đây, ta có món quà này cho nàng."
Cô chầm chậm đi tới, hắn liền lôi cô lại.
Cô mất cân bằng ngã đập mặt vào ngực hắn.
\-" A ui, bản mặt xinh đẹp của lão nương.
Hách Phong, ngươi không thể nhẹ nhàng với nữ tử như ta được à?"
Cô quay lên trách móc hắn, liền thấy hắn giơ cây trâm ra trước mặt mình.
Cây trâm này được làm cực kì tinh xảo, từng viên ngọc được khảm trên nó chính xác từng li từng tí.
\-" Ngươi đưa ra thứ này làm gì?"
\-" Tặng nàng, cây trâm ngọc này là của mẫu thân ta, là vật độc nhất vô nhị.
Người nói khi nào gặp được ý trung nhân của mình liền đưa cho nàng coi như vật tín."
\-" Vậy thì ngươi đi đưa cho nàng đi, giơ trước mắt ta làm gì? Ta không có hứng thú với trang sức."
Hách Phong nghe vậy liền phì cười, đưa tay