VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 28 \)
Xe ngựa yên bình chạy trên đường, Nhược Khê co ro run rẩy nằm trong lòng Hách Phong.
Gương mặt cô trắng bệch, môi mím chặt do đau đớn, cô cảm giác như cơ thể mình bị rạch từng nhát dao, lôi từng bộ phận bên trong cơ thể ra ngoài, từng tiếc rên rỉ phát ra, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô liền hét thật lớn.
\-"Aaaaaaaaaaaaa."
Hách Phong ôm cô thật chặt, hắn nhìn cô quằn quại đau khổ mà không thể làm gì, chỉ có thể giữ cho cô tỉnh táo, loại độc này nếu như ngất đi khi tỉnh dậy sẽ đau đớn gấp nhiều lần.
Nghe tiếng hét lớn của cô, hắn đưa tay giữ cô lại, giọng nói run rẩy cất lên.
\-" Khê nhi, nhìn ta, nhìn ta.
Nàng chịu đựng một chút, sắp đến rồi, nhất định nàng sẽ khỏi.
Đừng khóc, ta xin nàng, nếu nàng khóc ta sẽ điên mất."
Nhược Khê đau đớn đến tê dại đi, ánh mặt mơ hộ, nước mắt không tự chủ mà rơi liên tục trên gương mặt xinh đẹp.
Cô mếu mào nhào vào lòng Hách Phong mà khóc.
\-" Hách Phong, ta đau quá.
Hức, đau như bị lăng trì vậy."
Hách Phong không biết nói gì, nhìn cô như vậy trái tim hắn co rút đau đớn.
Đáng lẽ hắn mới là người trúng mũi tên đỏ, hắn mới là người phải chịu sự hành hạ này.
Vậy mà nhìn nữ tử mình yêu chịu khổ trước mắt lại không thể làm gì.
\-" Nàng sẽ không sao.
Hách Phong ta thề sẽ khiến nàng trở thành thế này sống không bằng chết."
Xe ngựa chạy khoảng chừng hai ngày đã đến được Hạ Yên, trước khi đi Hách Phong đã cho người truyền tin đến thái tử nước này.
Vì thế xe ngựa vừa bước vào cổng thành liền thấy một hàng dài binh lính mặc giáp đứng thẳng nghiêm trang.
Hách Phong trong thấy đằng xa một nam tử trẻ tuổi xuống ngựa bước về phía này liền biết đó là ai.
\-" Cung nghênh Hách Vương gia cùng Vương phi đến Hạ Yên, do gấp gáp nên bản thái tử không thể tiếp đón long trọng.
"
\-" Thái tử điện hạ cũng không cần phiền như vậy, huống gì chúng ta đến cùng không phải để chơi."
\-" Phiền ngài cho ta xem tình trạng của Vương phi."
\-" Mời."
Hách Phong cùng Khái Lâm bước lên