VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \(29\)
Cánh cổng Đông cung nặng nề mở ra, đoàn người bước vào.
Choáng ngợp trước một kiến trúc xa hoa nơi đây, từng cái cột sáng loáng được dát vàng và khảm những viên đá quý trên thân.
Những tòa điện khổng lồ, lát mái ngói đỏ tươi, cửa được làm bằng gỗ quý hiếm.
Khải Lâm đưa Nhược Khê đang được Hách Phong bế trên tay vào phủ của hắn.
\-" Hách vương gia cùng vương phi đi đường dài mệt mỏi rồi, ta sẽ cho người sắp xếp phòng ở, tạm thời hai người nghỉ ngơi ở đây đi."
\-" Đa tạ thái tử."
\-" Hách vương để vương phi nằm xuống giường đi, để ta đi chế thuốc giải."
Hách Phong không đáp lại, chỉ lặng lẽ đặt Nhược Khê đang ngủ say xuống giường, day hai bên thái dương lộ vẻ mệt mỏi.
Hắn chỉ ngồi đó, ngắm nhìn Nhược Khê, đưa tay vuốt ve gương mặt cô.
\-" Là lỗi của ta, khiến nàng chịu khổ rồi."
\-" Không phải lỗi của chàng."
\-" Nàng tỉnh rồi sao?"
\-" Ta mà không đẩy chàng ra thì người trúng độc sẽ là chàng, mà ta thì không thể nhìn chàng đau đớn được."
Nhược Khê từ từ ngồi dậy, Hách Phong tiến đến đỡ cô để cô dựa vào ngực mình, đưa tay lấy một lọn tóc của cô đưa lên môi mà hôn lấy.
\-" Nàng liều lĩnh vì ta như vậy, không lẽ thích ta rồi?"
\-" Ai mà thích tên cầm thú như chàng người đó nhất định xui xẻo ba đời."
Thấy tình trạng của cô tốt lên , Hách Phong cũng vui vẻ theo, để mặc cô ngồi trên người mình mà nghịch phá.
Thuốc giải đến tối mới được pha chế xong, Khải Lâm đưa đến cho Nhược Khê, thấy cô ngồi trên đùi Hách Phòng, vòng tay ra sau mà nghịch tóc hắn, khóe miệng lại còn cười vui vẻ như vậy đôi tay cầm bát thuốc bất giác nắm chặt lại nhưng vẻ mặt không đổi bước đến.
\-" Tình cảm của Hách vương gia cùng vương phi thật tốt, khiến cho người khác ngưỡng mộ."
\-" Thái tử quá khen."
Hách Phong lạnh nhạt trả lời, mắt đối mắt với Khải Lâm.
Có thể thấy được tia sét đang bắn ra từ mắt hai người họ.
Khải Lâm thu ánh mắt trước, mỉm cười nhìn về phía Nhược Khê.
\-" Hách vương phi, thuốc đã pha xong rồi, mau uống lúc còn nóng, sau đó nghỉ ngơi một lúc là được."
\-" Tạ ơn thái tử, ơn cứu mạng này Nhược Khê nhất định sẽ nhớ rõ, tìm cơ hội báo đáp."
Hách Phong với lấy chén thuốc, thổi cho bớt nóng rồi bón cho cô.
Uống được muỗng đầu tiên, mặt mũi Nhược Khê đều nhăn lại, gắt gao lấy tay che miệng.
\-" Ngoan, bỏ tay ra nào."
\-" Thuốc đắng, ta không uống."
Khải Lâm đứng bên cạnh bị dồn cho một mồm cẩu lương đến mức mặt biến sắt cuối cùng cũng lên tiếng.
\-" Hách Vương phi chịu khó uống thuốc, uống xong ta sẽ đem kẹo đến cho người."
Nhược Khê không muốn uống thuốc nhưng cơn dau lại bắt đầu xuất hiện với lại thuốc đích thân thái tử nước người ta sắc, không uống thì thất lễ quá.
Không đợi để Hách Phong đút, cô trực tiếp cầm lấy uống một cách nhanh chóng.
\-" Đắng chết mất, ta khóc luôn rồi."
Khải Lâm lấy từ trong tay áo ra một viên kẹo, Nhược