\- " Nương, Khê nhi của người sắp bị gả cho nam nhân khác rồi.
Oaaaaa."
Mọi người trong phủ thấy như vậy liền phì cười lên, riêng chỉ có mẹ con Lâm thị nhìn cô với ánh mắt ghen tị.
\- " Nương, tại sao Hạ Nhược Khê ả ta lại được ưu ái đến vậy? Tại sao người thành thân với Hách Vương gia không phải là con? Con cũng là tiểu thư của phủ thừa tướng mà."
\- " Con gái ngoan, giờ chúng ta chịu đựng một chút, đợi con lên làm thái tử phi rồi sau này sẽ thành mẫu nghi thiên hạ, một vương phi nhỏ bé như nó có thể làm gì được."
Một bên cười nói vui vẻ, một bên tính kế thâm sâu.
Mẹ của Nhược Khê xoa đầu đứa con gái bảo bối của mình.
\- " Khê nhi cũng lớn rồi, đâu ở cùng chúng ta mãi được , phải gả chồng đi chứ."
\- " Con gái ngoan, ta thấy Hách Vương cũng rất tốt.
Tài giỏi, dung mạo cũng rất đẹp, nói chung chỗ nào cũng ưng ý ta."
Thảm ah, cô thật sự khóc không ra nước mắt: " Nếu hắn tốt đến vậy sao không từ chối mà đi tìm một nữ nhân tốt hơn, ta còn trẻ, chưa muốn thành phụ nữ, huống chi ta còn chơi chưa đã." Cha nói hắn tướng mạo phi phàm, chắc chắn nữ nhân si mê hắn nhiều vô số kể, ah cô đang trong lúc đẹp đẽ nhất của cuộc đời lại phải gả sớm như vậy chứ, đã