VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \(8\)
Ngày diễn ra yến tiệc, Nhược Khê mặc một bộ váy màu xanh, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp của cô.
Bây giờ cô mang một vẻ đẹp sắc xảo chứ không còn vẻ dịu hiền như lúc trước.
Còn Hạ Như Tuyết, cô ta hôm qua nghe cha nói sẽ tiến cử mình vào ngôi vị thái tử phi liền mặc một bộ váy đỏ rực, trang điểm cực kỳ bắt mắt, Nhược Khê nhìn thấy chỉ có hai chữ xuất hiện trong đầu: " Ngứa mắt".
Thực sự là muốn chọc mù mắt chó của bổn cô nương đây mà, cô ta ứng tuyển thái tử phi chứ có phải tiến cung thành hoàng hậu đâu.
Dù khó chịu nhưng cũng không nên nói nhiều, cô cố gắng nặn ra một nụ cười tươi bước về phía ả ta.
\-" Muội muội, hôm nay muội được đề cử, sau này thành thái tử phi rồi, ta có món quà này muốn tặng muội."
Nói xong liền từ tay áo lấy ra một cái trâm cài áo tinh xảo, Phía trên đính các hạt đá quý đủ màu, thỉnh thoảng còn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cô ta thấy một món đồ như vậy không nhịn được mà tró mắt lên tán thưởng.
\-" Ah, tỷ tỷ, tỷ thực sự tặng ta món đồ quý giá ư?"
\-" Ta lừa muội làm gì.
Nào lại đây, ta cài lên áo cho muội."
Cô biết thế nào Hạ Như Tuyết cũng nhận món quà này, cô ta thuộc dạng người thấy cái gì đẹp nhất định sẽ giành