Bát cơm đã trôi qua nửa ngày cũng không thấy vơi đi của Mạch Ý Lan khiến Hồng Uyển Uyển ngồi cạnh bên lo lắng, luôn tay gắp thức ăn cho ái nữ, nhưng trước giờ cô ta đã quen được nuông chiều, muốn gì được ấy, thế nên những lời Mạch Tử Sâm giáo huấn vốn không nghe lọt tai, vì vậy liền trưng ra vẻ bất mãn.
Mạch tướng quân bị một bầu không khí ngột ngạt làm cho nổi giận, dằn mạnh bát trong tay xuống mặt bàn gỗ quý hiếm mà gằn giọng :
- Có một bữa cơm mà cũng không thể ăn ngon, rốt cuộc thì hai mẹ con nàng đang nghĩ cái gì trong đầu.
Bao gồm cả Yên Nhiên thì ba người đều bị động thái hung hăng này của ông ta làm cho giật mình, trên bàn ngừng đũa.
Mạch Tử Sâm nghiêm nghị kèm chút khí tiết nóng nảy phẩy bàn tay lệnh cho kẻ dưới:
- Mang đi hết đi, còn có thể ăn uống gì nữa chứ.
Hai mẹ con nàng là muốn làm cho đến cùng đúng không, vậy thì nói cho ra lẽ.
Người hầu xung quanh rón rén dọn nhanh thức ăn trên bàn, Yên Nhiên ngồi lại với nét mặt không hề thoải mái, tâm tình tự thán:
" Lại là chuyện khỉ gió gì đây? Mới sáng sớm đã cho người đến dựng đầu ta dậy, còn chưa ăn được mấy miếng đã sai người mang xuống, bây giờ thì bắt bổn Vương Phi ngồi xem cả nhà ba người diễn vỡ kịch, không thể tệ hơn nữa chứ?"
Cái bụng trống không còn chưa được lấp dầy đã phải giương mắt thèm thuồng nhìn miếng ăn bị cướp mất.
A La đứng phía sau khẽ nhíu mày xót xa:
" Tứ Vương Phi người thật thê thảm ".
Yên Nhiên quay đầu theo bước chân của kẻ bê dĩa thức ăn ra khỏi cửa, bắt được nụ cười đang hướng đến từ phía A La mà nội tâm hậm hực.
" Con nha đầu này được lắm, ngươi dám cười nhạo bổn Vương Phi, để xem lát nữa ta xử lý ngươi thế nào".
Môi nhỏ hồng hào đang độ cong lên đẹp đẽ, bị ánh mắt sắt nhọn của cô làm cho tắt lịm, cảm thụ được sức nóng trong ánh nhìn của Yên Nhiên nha đầu rụt rè đứng nghiêm chỉnh lại.
- Nói.
Ngươi là từ khi nào mang loại vọng tưởng này?
Bị âm giọng cứng nhắc của Mạch tướng quân kéo lại với vấn đề, Yên Nhiên chỉnh váy áo ngồi ung dung trên ghế.
Mạch Ý Lan hai mắt đo đỏ hướng nhìn tiểu nương bằng tất cả sự cầu cứu, bà ta thoáng lên vẻ xót xa :
- Tướng quân, chàng đừng trách con trẻ, là do thiếp tự thấy Tam hoàng tử có thể gửi gắm nên bạo dạng trèo cao, cũng chỉ là tấm lòng của phụ mẫu.
- Nàng còn nói đỡ cho nó, tâm tính của Lan nhi trước giờ lẽ nào ta không biết, nàng cứ chiều con như vậy sớm muộn gì cũng bị nó qua mặt.
Mạch Ý Lan dùng khăn tay lau nước mắt, ngước cằm nhìn thẳng vào sự tức giận của Mạch tướng quân:
- Cha, nữ nhi chỉ là muốn được gả đến một gia đình quyền quý lấy chút thể diện này giúp Mạch gia vinh quang, sao bây giờ lại đổi thành là con không hiểu chuyện.
- Con còn dám trả lời? Con không gả cho Tam hoàng tử thì Mạch gia không thể có vinh quang hay sao? Đây là lần đầu tiên con cãi lại ta.
Ý Lan, xem như cha chưa nghe gì, con nhanh xin lỗi ta.
Yên Nhiên nghe thấy cũng giận thay cho cha mình, lẽ nào một thế gia xuất thân võ tướng lại phụ thuộc vinh nhục vào một nữ tử hay sao? Nói như vậy thật là sỉ nhục.
" Muội muội ngu xuẩn của ta, sai quá sai rồi ".
Dáng người vạm vỡ của ông ta bừng bừng hỏa khí xoay lưng lại, hai tay chống lên đai lưng đính đá, Hồng Uyển Uyển nhìn ra sức chịu đựng của Mạch Tử Sâm gần như đã chạm đến giới hạn liền lo sợ mà kéo nhẹ tay áo của Ý Lan, ý muốn cô ta chịu thiệt một lần cúi đầu xin lỗi.
Nhưng trước giờ dưới sự sủng ái của mẹ mình, cộng thêm mọi việc lớn nhỏ đều được bà ta che chở, Mạch Ý Lan nào biết kiêng dè, bướng bỉnh trả lời:
- Con không xin lỗi.
Ông ta mang theo hai con ngươi to rõ lộ ra vài tia máu quay lại lườm ả, lặng người đôi chút rồi thấp giọng:
- Con nói cái gì?
Hiền nữ trong mắt ông ta từ lúc sinh ra đã giống hệt sinh mẫu, ái nữ này của ông ta dịu dàng, ngoan ngoãn sao hôm nay nói cãi là cãi? Người ngồi trước mặt dù là nước mắt hai hàng vẫn cứng đầu không chịu tuân theo:
- Cha, một nữ nhân chưa định thân, chưa cưới gả đem lòng ngưỡng mộ một nam nhân vẫn chưa thê thiếp thì có gì sai?
* Bốp *
- Tướng quân, tướng quân...
Không kìm được nộ khí xung thiên Mạch Tử Sâm vung tay tát lên gò má hồng đào của ả, Hồng Uyển Uyển thất kinh nhào tới ngăn cản đòn kế tiếp có thể sẽ lại giáng xuống, Yên Nhiên cũng bị làm cho kinh động mà đứng dậy.
Màn hỗn loạn trước mắt thật khó trông thấy, hôm nay vừa hay lại được cơ hội chứng kiến khiến cô trong lòng mãn nhãn vô cùng.
Mà Mạch Ý Lan đột ngột bị tát động ngã nhào ra mặt sàn, vẫn khư khư ngồi tại bên dưới tay ôm vùng đau rát không chịu đứng lên.
- Lan nhi, nào, đứng dậy đi con, dưới đất lạnh lắm.
- Mẹ, mẹ để cho con chết đi, con chết đi thì cha cũng không thấy tức giận nữa.
- Im miệng.
Mạch Tử Sâm tay run run chỉ vào thân thể nữ nhân ngồi sải chân bên dưới nói bằng giọng oán trách:
- Nàng thấy chưa, là đứa con ngoan mà nàng chiều chuộng thành ra thế này đây.
Hai mẫu tử người ta ôm nhau thút thít.
- Vì một ánh mắt mà si mê đến ngu muội như vậy, ngươi có biết hắn là người thế nào không? Suốt ngày ăn chơi, khua môi múa mép, có tài nhưng không có đức, hành xử vô tình, trên dưới quan nhân trong triều nhiều lần bị hắn ta sỉ nhục, ai ai cũng không muốn đề bạt nói đỡ cho hắn trước mặt thánh thượng.
Trăng hoa ong bướm ta nghe đến đầy cả hai lỗ tai, ngươi còn vọng tưởng mà ngày đêm sùng bái.
Thật là nông cạn.
Hơn nữa người ta là trâu đi tìm cọc, có nữ nhi nhà nào lại tự mình cọc đi tìm trâu, ngươi...ngươi...thật là tức chết mà.
- Đây là do cha cố ý làm xấu hình ảnh của ngài ấy trong mắt con, ngài ấy thì có chỗ nào mà không tốt chứ.
Đại tỷ cũng được gả đến hoàng thất hưởng vinh hoa, tại sao con lại không thể chứ?
- Ngươi...
Nam nhân ngũ tuần cuộn cơn thịnh nộ vào bàn tay to lớn, Hồng tiểu nương chắn ngang ngăn cản:
- Tướng quân...tướng quân đừng...
- Người đâu, cấm túc nhị tiểu thư ở viện riêng, không có lệnh của ta không được ra ngoài nửa bước.
Mạch Tử Sâm đùng đùng tức giận bỏ đi, Yên Nhiên đứng đó nhìn hai con người tham vọng đang che chắn nhau.
Bỗng dưng lúc này bản thân Yên Nhiên lại có đôi phần thán phục sức kìm chế của cha mình, những lúc cảm thấy khí tiết áp bức trong lòng sắp không ngăn được sẽ tìm cách lánh đi, tránh cơn thịnh nộ dẫn đến những quyết định tàn nhẫn mà đến ông ấy cũng không kìm chế được.
- Cô còn đứng đây làm gì? Cười nhạo bộ dạng thê thảm