Rất nhanh hai ngày đã trôi qua, Mạch tướng quân cũng vơi đi phần nào cơn tức giận, Ý Lan lại được cùng đi tham dự tiệc chiêu đãi của Ninh Hầu.
Hầu phủ rộng lớn tường cao vách đứng sừng sững, khách mời quần áo đẹp đẽ sang trọng đứng trước cổng chính, tay bắt mặt mừng, Hầu Gia Ninh Thiệu ra trước tiếp đón.
Xe ngựa của Mạch gia dừng tại con đường lớn, A La vén rèm cửa đỡ lấy tay của Yên Nhiên đang cẩn thận bước xuống, theo sau là Mạch Ý Lan và nha đầu Phỉ Văn nét mặt không được vui vẻ.
Nhìn thấy Mạch tướng quân Ninh Thiệu vội vàng nghênh đón.
- Mạch tướng quân, ngài đến rồi.
Đáp lễ, Mạch Tử Sâm đan tay trước mặt.
Ý Lan cũng dịu dàng nhanh nhão hành lễ:
- Hầu Gia.
- Vị này là?
Bỏ qua nữ nhân đang cúi người kính cẩn, Ninh Thiệu chú ý đến Yên Nhiên đang đứng cạnh, tò mò.
Mạch Tử Sâm niềm nở:
- Đây là đích nữ nhà ta, Nhiên nhi.
Ninh Thiệu vội vội vàng vàng hành lễ:
- Thần, Ninh Thiệu tham kiến Tứ Vương Phi.
Yên Nhiên ôn hoà:
- Ninh Hầu không cần đa lễ.
- Lần trước đến phủ mừng lễ xuất giá của Tứ Vương Phi, không tiện trông rõ mặt nên hôm nay đã thất lễ.
- Ninh Hầu khách sáo rồi.
Mạch Ý Lan ngó nghiêng một cái, nhìn thấy cô cả bầu trời uy thế trong lòng ngùn ngụt ghen tức.
Ninh Hầu đưa tay hướng về cửa lớn, nụ cười trong chỏm râu đen óng hiện ra:
- Mời các vị vào trong dự tiệc.
Bên trong nội trạch khoảng sân rộng lớn, người người áo quần đẹp đẽ cười nói huyên náo.
Cô một thân y phục tươi màu trông qua tao nhã, dịu dàng nhưng lại không kém phần nổi bật, Mạch Tử Sâm rời đi chào hỏi các quan nhân, lão thần, để lại Yên Nhiên và Ý Lan phía sau.
- Người kia có phải là Tứ Vương Phi không?
- Đúng rồi, là cô ta.
- Thật là, còn dám đến đây dự tiệc sao? Tôi mà là cô ta thì không biết đã trốn đi nơi xó xỉnh nào để giấu cái mặt không còn thể diện của mình rồi, tính cách này quả thật không học hỏi được.
Vài ba nương tử các gia đình thư hương môn đệ tụ lại bàn tán, ánh mắt của họ, cử chỉ của họ đều xì xầm xoay quanh những lời đồn đại về Tứ Vương Phi, có tiếng cười nhạo khúc khích, rồi đôi câu mỉa mai chốc chốc lại cố tình nói lớn.
Yên Nhiên chễm chệ tại bàn tròn giữa viện, miệng cốc cách hạt ngũ cốc nổ thật giòn.
A La đứng cạnh thì thào:
- Đúng là một đám người nông cạn, có thân phận gì mà dám nghị luận Vương Phi, còn hiên ngang như vậy không cần cái đầu của mình nữa sao?
- Ngươi xem này, đây là loại trà gì, rất thơm đó.
Yên Nhiên một chút để tâm cũng không có, mải mê với những thứ chiêu đãi trên bàn.
- Vương Phi.
A La dùng cả hai gò má bánh bao phụng phịu tỏ thái độ, cô chỉ tùy ý nói một câu:
- Miệng là của họ, chúng ta không thể quản.
Cô đã quá quen với những lời sau lưng không thiện ý của người khác, cũng chẳng có tâm tư để bụng vài vấn đề không thể theo được mong muốn của mình.
Bên ngoài sân vọng vào giọng thông báo của tiểu công công:
- Tam hoàng tử đến.
Từ cửa một nam nhân diện mạo anh tuấn, thân mặc cẩm y bước vào, dùng tất thảy phong thái cao ngạo dò xét khung cảnh xung quanh, đột nhiên con ngươi dài của hắn dừng lại, rơi trên người Yên Nhiên, cô tĩnh lặng ngoảnh đầu ra sau, quả nhiên ánh mắt kia có điểm đặt không phải là cô, Mạch Ý Lan nhúng chân cười mỉm.
Cô kín đáo thăm dò kẻ trước mặt, phát hiện ngọc bội bên đai lưng hắn đích xác là thứ đã nhìn thấy trên người của nam nhân lạ mặt đêm đó.
Trong đầu bỗng trở nên khó hiểu, với thân phận Tam hoàng tử việc nhìn trúng nữ tử nhà Mạch gia thì có gì không thoả, chỉ cần xin hoàng thượng chấp thuận thì hai người họ có thể quang minh chính đại mà đến với nhau, sao phải giấu giếm lén lút như vậy? Trừ phi hắn vốn không muốn cưới cô ta mà chỉ xem như ong bướm thay mới cảm giác.
- Mọi người, vào dùng bữa, dùng bữa đi.
Chủ mẫu Hầu phủ nồng hậu mời tất cả khách mời ngồi vào bàn tiệc, bàn đá dài giữa gian phòng đầy ấp thức ăn, đủ loại màu sắc, đủ loại hương thơm.
Trung tâm chạy dọc thân bàn là khe suối cạn được đục đẽo làm tiểu cảnh, đặt vào trong đó vài bình rượu ngọt.
Mạch Yên Nhiên khi còn là đại tiểu thư của Mạch gia vẫn chưa từng được mời dự buổi tiệc nào sang trọng như vậy, cũng chưa từng nếm thử cao lương mỹ vị, hôm nay trông thấy quả là thích thú.
A La phía sau tỉ mỉ quan sát, mọi hành động của Mạch Ý Lan đều không nằm ngoài tầm mắt của nha đầu.
Một lúc sau bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, ả ta đứng dậy định rời khỏi bàn ăn, Yên Nhiên ngó nghiêng nhỏ giọng:
- Muội muội, đừng trách ta không nhắc nhở muội, nơi này nhiều người lắm chuyện, đừng dại dột tự gây thêm phiền phức cho mình.
- Ta chỉ là muốn đi nhà xí một lát, không được sao?
Nói xong thì vội vàng muốn rời đi, A La bước lên một bước cản trở hướng đi của Mạch Ý Lan khiến ả suýt chút thì ngã nhào, nha đầu rối rít đỡ lấy cô ta, nhặt lại túi thơm của Ý Lan đã rơi xuống bằng hai tay đưa tới, luôn miệng sợ hãi:
- Nô tỳ đáng chết.
- Ngươi định...
Thanh giọng cao hơn nửa chừng thì liền nhận ra rất nhiều cặp mắt đang hướng đến, Mạch Ý Lan đành liếc mắt bằng hình viên đạn lên người A La rồi vùng vằng rời khỏi, trước khi lướt qua còn không quên nhỏ giọng mắng nhiếc:
- Hạ tiện.
Yên Nhiên cười khẩy đưa đũa thức ăn vào miệng nhai, đông người náo nhiệt không ai để ý cô nương nhà nào đã rời khỏi.
Mạch Ý Lan bước ra đến cửa đưa ánh mắt mong cầu hướng theo gian phòng đối diện, ngay sau đó thì Miên Ý Hiên cũng đi ra cùng hướng.
A La kề sát vành tai cô nói khẽ:
- Vương Phi, hành động rồi.
Cô không vội, điềm tĩnh dùng hết chiếc bánh thơm ngon đang ăn dỡ.
Hồi lâu sau đó.
- Tướng quân.
- Có chuyện gì?
- Vương Phi sai nô tỳ đến đây thông báo với tướng quân, nhị tiểu thư đang dùng bữa thì bỏ ra ngoài nói là đi nhà xí, nhưng