An Hoa Cung.
* Gầm * Tách trà bạch ngọc hoạ tiết tinh tế vỡ tan tành trên sàn nhà, người phụ nữ cẩm y lộng lẫy giữa tẩm cung thần sắc không mấy dễ nhìn.
- Vô dụng, một lũ ăn hại.
- Nương nương, người bớt giận.
- Bớt giận? Một tiện nhân trói gà không chặt cũng chẳng xử lý được, ngươi còn kêu bổn cung bớt giận.
- Trong tình thế đó Tứ Vương Gia đang có mặt, căn bản bọn sát thủ kia không dễ ra tay.
- Thằng ranh đó thì có thể làm gì, cũng chỉ là phế nhân thôi, đến thở đã mệt nhọc thì sức đâu mà bảo vệ chúng.
* Choang....choang...*
Đồ vật không ngừng bị ném vỡ, ngữ khí cay nghiệt của Vệ Nghiêng Hân mỗi lúc càng tăng thịnh nộ.
- Cao Âm, Cao Âm đâu?
Người phụ nữ trung niên nét mặt hớt hải hiện rõ lo sợ chạy tới quỳ mọp dưới chân Lương Phi:
- Dạ có nô tỳ.
Vệ Nghiêng Hân híp mở mắt nham hiểm, môi mọng mím lại dùng phần nhiều nộ khí cất giọng:
- Ngài mai sai người đến Vệ phủ mời phụ thân của ta vào cung, nói rằng bổn cung xa cách phụ thân đã lâu, nữ nhi vô cùng mong nhớ.
- Dạ, nương nương.
Ánh mắt tỏa ra ngần nhiều sát ý tỳ miết tầm nhìn vào họa tiết, gằn giọng :
- Mạch Yên Nhiên.
...----------------...
Tứ Vương Phủ.
Mạch Yên Nhiên ngồi trên chiếc ghế dựa đan mây, giữa đình hóng mát gió lộng thổi bay từng lọn tóc, phóng tầm mắt ra quang cảnh trên mặt hồ xanh trong gợn sóng.
- Vương Phi, đã tới giờ dùng cơm rồi.
Đuôi mắt mỹ lệ khẽ đưa sang nhìn nha hoàn cung kính đứng phía sau, rồi chậm rãi chuyển dời ánh nhìn vào khoảng không hơi nước lạnh lẽo, nhỏ giọng:
- Ta không thấy đói.
Ngân Hạnh cơ hồ lo lắng, mày thưa nhíu lại:
- Vương Phi, dạo gần đây việc ăn uống của người rất thất thường, còn như vậy nữa sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Yên Nhiên thinh lặng không để tâm, đột nhiên:
- Gâu gâu...
Nghe thấy tiếng Lai Phúc ở đằng sau, Yên Nhiên nhanh chóng quay người nhìn lại nhưng thoạt thì không tìm ra nó.
- Gâu gâu...
- Tiểu cẩu, ngươi đi đâu rồi?
Một thân hắc bông nhỏ bé vụt qua ngang chân váy, Lai Phúc lùi ra xa rồi cúi hai chi trước, mắt tròn tựa hòn bi đen nhìn cô quẩy chiếc đuôi mềm mại, nô đùa, cư nhiên khóe môi hiện lên nụ cười, ánh mắt trong trẻo của nó đã khiến tâm hồn cô có chút dãn nở.
- Lai Phúc, mày nghịch ngợm quá đó.
Nó ve vẩy hai đầu lỗ tai rồi liếm láp đôi má cao của cô, Mạch Yên Nhiên vui như được mùa cười tít cả mắt, thấy thần sắc của chủ nhân đã khá lên đôi chút Ngân Hạnh trong bụng mừng thầm.
Đột nhiên chó nhỏ uốn éo vài cái thoát khỏi tay cô, chạy lại rướn hai chi trước lên đai lưng của Yên Nhiên đang trong tư thế khụy gối.
- Nè, Lai Phúc, mày không được lấy thứ đó đâu.
Ngọc bội bị tiểu hắc cẩu cướp đi, như trêu như đùa nó chạy dăm ba bước rồi lại nhìn theo Yên Nhiên, vừa kịp tới thì nó lại tăng tốc.
- Đứng lại, trả cho ta.
Lai Phúc.
Cuối cùng là dừng lại dưới chân của một nam nhân, Lai Phúc vòng qua hai chân rồi trốn sau tà y phục của Vân Hi, chỉ để vừa vặn ánh mắt và chiếc mõm dài đang ngậm ngọc bội, nó ngước nhìn hắn ra vẻ vô tội, rồi ư ử lên vài tiếng tựa hồ đang kể lể điều gì.
- Lai Phúc, trả lại đây, không được trêu chọc nàng ấy.
Vân Hi ngồi xổm đưa bàn tay đòi lại, nhưng chó con lùi ra sau, thái độ do dự, dừng con ngươi ngây ngốc trên người Yên Nhiên.
Vân Hi hắn liếc theo ánh mắt của nó, rồi nhếch mép thần bí:
- Yên tâm, ta tự có cách của mình.
Hắn nhướng mày, Lai Phúc ngoan ngoãn chậm rãi đến đặt lại ngọc bội vào tay hắn, rồi quẩy đuôi.
- Trả cho nàng.
- Đa tạ ngài.
- Phụ hoàng cho người gọi ta vào cung có chút chuyện, có thể phải ở lại vài hôm, nàng...
- Ta cũng muốn đi.
- Nàng đi làm gì?
- Ta...Ta nhớ phía sau hậu hoa viên có một khoảng đất trồng mẫu đơn rất đẹp, để ngắm hoa đẹp ta cũng muốn được vào cung.
- Nhiên nhi, không được triệu kiến thì không thể tự ý vào cung.
Cô trầm mặc, ậm ừ một lúc rồi nói:
- Hoàng Hậu có phải lâu nay mắc một chứng bệnh đau đầu, đã dùng rất nhiều phương pháp trị chữa vẫn không thể khống chế, đúng không?
- Ý nàng là gì?
- Ta tự tin chút bản lĩnh y thuật của mình có thể giúp Hoàng Hậu san sẻ phiền não.
Nghe qua có vẻ như Yên Nhiên tìm đại lý do để được vào cung vui thú, nhưng thực chất là tận dụng cơ hội tiếp cận Lương Phi, trả thù.
Miên Vân Hi hắn nửa phần nghi hoặc cũng không có, đương nhiên hắn sau đó đã đồng ý để cô theo cùng.
Miên Vân Hi cố ý lộ ra ngọc bội tương đồng đang mang tại thắc lưng, lấp lửng cho cô biết hắn chính là nam nhân hôm ấy.
Nhưng...
* Ọp ẹp....* Bụng của cô phản đối, kịch liệt thúc giục đồ ăn.
Ngân Hạnh đằng sau cười giễu:
" Vị Tứ Vương Phi này, tuy rằng sự ra đi của A La đã khiến người đau buồn, song cũng không thể chống đỡ nổi với cơn đói, mỗi lần như vậy liền miệng cứng dạ mềm.
"
Yên Nhiên nhìn Vân Hi cười khổ, trên gương mặt anh tuấn hiện ra tất thảy là yêu chiều, hắn cúi thấp