Mạch Ý Lan kênh kiệu bước tới gần, giữ chặt cằm Yên Nhiên, cao ngạo:
- Không phải cô đắc ý lắm sao? Đúng...chính là ta đêm ấy sắp đặt cho Phỉ Thúy đến đánh lừa cô ra phía sau hậu viện đó, định là để cho tiện nhân cô có một đêm mưa sương cùng đám nam nhân kia rồi vạch sẵn một màn bắt gian tận mặt, ai mà ngờ bọn chúng vô dụng như vậy một nữ nhân yếu đuối cũng không đối phó được.
- Ta đã bị các người dồn ép đến mức rơi xuống vách núi, vậy mà mẫu tử hai người vẫn không chịu để yên cho ta, gấp gáp mang ta ra chốn lạnh lẽo như vậy.
Mạch Ý Lan vuốt ngón trỏ theo đường nét khuôn mặt thanh tú của Yên Nhiên, ánh mắt không có lấy một tia do dự liền đáp lại với lòng ganh ghét:
- Đúng vậy, là chúng ta cho người xuống vách núi tìm kiếm thi thể của cô đó, để cô chết một cách dễ dàng như vậy tâm can ta lại không thấy thoải mái chút nào, chi bằng ném ra bãi tha ma cho đám dơi, quạ bay qua phanh thây, uống máu của cô.
Bao nhiêu uất ức đều phơi bày trên đáy mắt ửng đỏ của Yên Nhiên, cô đanh giọng:
- Rốt cuộc thì ta đã đắc tội gì với các người?
Mạch Ý Lan lấy ra một thanh đoản kiếm, lia mũi kiếm dọc theo mang tai của Yên Nhiên mà tỳ miết, cô rướn cằm để mắt vào đường đi của đoản kiếm e dè:
- Sinh mẫu của cô đã cướp đi mọi thứ của tiểu nương ta.
- Mạch Ý Lan, lòng đố kỵ khiến cô điên loạn rồi sao, cô đang nói cái gì vậy?
- Tỷ tỷ ngu ngốc của ta thật ngây thơ, năm đó nếu không phải vì gia thế của nhà ngoại tổ phụ cô vững mạnh thì liệu cha có đồng ý mối hôn sự không có tình yêu này không? Tiểu nương ta và cha vốn đã gặp gỡ nhau từ sớm, thiếu chút nữa thì tiểu nương đã có thể đường đường trở thành Mạch tướng quân phu nhân rồi, tất cả đều tại sinh mẫu của cô chen ngang phá hoại.
Năm xưa tiểu nương mang thai ca ca, bào thai mới được ba tháng đã phải đón nhận tin dữ rằng người mình yêu đi cưới người phụ nữ khác làm chính thất, cũng vì vậy mà buồn phiền quá độ dẫn tới sảy thai.
May thay cha là người có tình có nghĩa, bất chấp phản đối của những lão già trong Mạch gia quyết đón tiểu nương vào phủ, kể từ đó Ý Lan ta định sẵn chỉ có thể làm phụ hoạ cho cô, mãi mãi thân phận vẫn đứng dưới cô một bậc, dựa vào đâu chứ, dựa vào cái gì?
- Mạch Ý Lan, năm xưa dù cho cha không đồng ý cưới mẹ của ta thì tiểu nương viện cô cũng không thể làm chính thê của Mạch gia, xuất thân kỹ nữ vốn là chuyện nhơ nhớp như vậy để bà ta làm tiểu nương đã là chuyện sỉ nhục của Mạch gia rồi.
Đoản kiếm sắt bén ghìm sát trên nền da mềm mại của Yên Nhiên, vết thương cũ chưa lành lại chồng thêm vết thương mới làm cho rỉ máu, mà Mạch Ý Lan vẫn không có ý định dừng tay, ả nhướng mày nham hiểm:
- Cô thì có tư cách gì mà nói đến xuất thân của tiểu nương ta chứ.
Kỹ nữ thì sao? Họ không phải là con người sao? Có nữ tử nào trong thiên hạ lại muốn bản thân bị bán đến thanh lâu để mặc cho đám nam nhân thấp kém thay nhau chà đạp chứ?
Ánh mắt Yên Nhiên có mấy phần thương xót cho số phận của Hồng Uyển Uyển, nhưng suy cho cùng thời thế mà họ đang sống thì xuất thân này vẫn không thoát khỏi định kiến tiêu cực của người đời.
- Mạch Yên Nhiên, cô dựa vào cái gì mà vừa sinh ra đã định sẵn làm đích nữ, mọi ưu ái của Mạch gia đến cuối cùng cũng không thiếu phần cô.
Dựa vào cái gì mà hoàng đế lại ban hôn cho cô trở thành Vương Phi, vinh hoa phú quý nửa đời còn lại không cần phải lo lắng? Ta thì có chỗ nào chẳng bằng cô? Đích, thứ là cái thá gì chứ?
- Ý Lan, chẳng phải ai ai cũng biết Tứ Vương Gia kia là một người bệnh tật, ta cũng chỉ là kẻ xấu số được chọn làm hợp mạng xung hỉ cho người ta, nào tốt đẹp gì?
- Ai bảo đảm được một kẻ nhiều bệnh tật sẽ không thể chữa khỏi chứ, dù cho tên Vương Gia kia có bất đắc kỳ tử thì cô vẫn là Vương Phi của hắn, địa vị tôn quý hơn cả một đích nữ con nhà võ tướng bình thường.
Yên Nhiên khẽ lắc đầu, không còn có thể uốn nắn lại tư tưởng đã bị đố kỵ làm cho méo mó của Ý Lan.
Trong lòng có chút không nở nhưng nếu còn mềm yếu không chống trả cũng chẳng thể ngăn được lòng tham của cô ta, mọi rắc rối sẽ lại tiếp diễn.
Cố gắng kéo lấy khăn thêu từ trong tay áo, Yên nhiên phẩy hương mê vào mặt hai tên nô tài khiến chúng choáng váng mà ngã xuống, Mạch Ý Lan ngỡ ngàng:
- Sao lại như vậy? Hai ngươi đứng dậy cho ta.
- Đừng lay nữa, có đạp đến sáng mai chúng cũng không tỉnh lại đâu, dược tính của loại thuốc mê này ta đã nghiền ngẫm rất lâu mới bào chế được, phải mất đến vài ngày người trúng thuốc mới có thể tỉnh dậy.
- Thuốc mê? Tiện nhân, cô sớm đã đề phòng.
Yên Nhiên cười lạnh:
- Đi qua một đoạn Quỷ Môn Quan trở về ta cũng nên học lấy chút bản lĩnh tự bảo vệ mình chứ.
Mạch Ý Lan lùi lại phía sau, thanh đoản kiếm đưa ngang tầm ngực của Yên Nhiên, cư nhiên run rẩy.
Yên Nhiên lẫm lẫm từng bước dồn ép kẻ đối diện cứ vậy mà tiến lên, ánh mắt ngoan cường này Mạch Ý Lan chưa bao giờ trông thấy, trong đó ẩn chứa tận nửa phần là sát khí.
- Cô đứng lại cho ta.
Ả không nhịn được lo sợ mà thét lên ra lệnh cho Yên Nhiên dừng lại, nhưng cô vẫn sừng sững tiến từng bước chậm rãi.
- A....
Yên Nhiên thoát cái đã cướp lấy được đoản kiếm trong tay Ý Lan, một thân hiên ngang đưa mũi kiếm hướng tới gần yết hầu của đối phương đang ngã dưới sàn nhà, chớp mắt cắt một vết thương nông dài tại bắp tay của Ý Lan, người bên dưới cư nhiên run rẩy :
- Mạch Ý Lan, ta nói cho cô biết, ta không còn là Mạch Yên Nhiên hèn nhát mặc sức cho người ta bắt nạt.
Ta...từ nay trở đi...sẵn sàng triệt hạ bất cứ kẻ nào mưu tính hãm hại ta.
Tốt nhất là cô cùng Hồng Uyển Uyển nên biết an phận, nếu không đừng trách ta không nương tình.
Tròng mắt kinh hãi của Mạch Ý Lan bị con ngươi âm lãnh ngút trời của Yên Nhiên làm cho phát hoảng, mà người trước mặt ả ta hiện giờ đến hơi thở cũng mạnh mẽ một cách lạ kỳ, phút chốc bao nhiêu kiêu hãnh đều bị người kia áp chế, không thể giẫy giụa cũng không có cách nào phản kháng.
- Cút.
Yên Nhiên thu lại thanh đoản kiếm, Mạch Ý Lan thất thần vội vã đứng dậy đi ra khỏi phòng, Phòng ma ma chứng kiến một màn đáng sợ đến ngớ người cũng chạy nhanh theo chủ nhân rời khỏi, để lại bóng lưng mảnh khảnh của Yên Nhiên sừng sững giữa viện rộng lớn.
...----------------...
Bên ngoài kèn trống tưng bừng, người người đổ về con đường trước Mạch phủ chờ đợi kiệu hoa đón tân Vương Phi về Tứ Vương Phủ, từ ngoài vào trong Mạch phủ náo nhiệt vô cùng, đèn lồng, hỷ tự dán đỏ khắp