Mạch Yên Nhiên giá y rực rỡ một mình tiến lên lối đi trải đầy đá cuội, hai bên khách mời đứng dọc theo con đường nhìn ngắm thời khắc tân nương tử bước đến kiệu hoa.
Bên cạnh cô không một ai dìu, chẳng có nô tỳ bồi giá cũng không có tân lang đến rước dâu.
Khung cảnh tủi hổ này khiến tâm tư Yên Nhiên đôi chút chạnh lòng.
Nương tử trong xiêm y đẹp đẽ phía sau hàng người bàn tán:
- Ta nghe nói quả thật Tứ Vương Gia thân thể không khỏe, nhưng cũng không nặng đến mức ngay cả đại hôn của mình cũng không thể đích thân cử hành, theo như ta thấy đây là ngài ấy chê vị tân nương này vô tài vô đức, chưa bước vào Vương phủ đã bị ghẻ lạnh như vậy rồi...
Vài phần đắc ý lộ rõ mười mươi, nương tử kia phẩy chiếc quạt trên tay bằng động tác uyển chuyển che giấu nụ cười mỉa mai.
Một nương tử khác chen lời:
- Còn không phải sao? Nữ nhân độc mệnh như vậy đến nhà bá tánh bình thường cũng không muốn rước vào nhà, nếu không phải vì ý chỉ của hoàng thượng thì Tứ Vương Gia kia sao phải hạ thấp mình cưới cô ta chứ.
Yên Nhiên đều bước nhưng tâm tình chẳng mấy dễ chịu, trong lòng hậm hực:
" Các người nghĩ bổn đại tiểu thư đây muốn gả cho hắn chắc? Nếu không vì muốn trở mình nhanh chóng ta đã chẳng nhắm mắt mặc cho mối hôn sự này diễn ra".
Nương tử kia lại nói:
- So về dung mạo, luận đến học vấn thì đích nữ này còn kém xa vị thứ nữ, cũng chẳng hiểu sao hoàng thượng lại chọn cô ta, chẳng có chút phẩm hạnh nào.
Liền sau đó những kẻ khác tham gia bàn luận :
- Cô có biết gì không, vài ngày trước vị đích nữ này nửa đêm canh ba trốn chạy cùng một nam nhân bị Tần Hạc Hiên vô tình trông thấy, không biết vì sao sáng hôm sau đã từ ngoại thành trở về, bộ dạng của cô ta vô cùng thê thảm, trên người còn mặc y phục của nam nhân.
- Còn sao được nữa chứ, nói không chừng nam nhân kia chỉ lợi dụng cô ta thôi, xong chuyện thì xem cô ta như quả bóng mà thẳng chân đá đi.
- Mới đây thôi bị Tần nương tử thay phu quân đến vạch trần liền bị cô ta cho người tát tai, đến mức gương mặt của Tần nương tử sưng to hơn cả đầu lợn, cả híp mở mí mắt cũng trở nên khó khăn, còn đe dọa sẽ cắt lưỡi Tần nương tử xuống nữa.
Yên Nhiên sôi sục, nộ khí lưng chừng:
" Vị tiểu nương này của ta cũng thật lợi hại, chuyện xảy ra trong lớp tường dày của Mạch phủ chớp mắt đã bị lan truyền khắp các gia đình quyền quý, thân tín trong Miên Quốc rồi.
Thủ đoạn cũng thật là nhanh nhẹn."
Đám nữ nhân vây quanh kinh hãi, tất thảy ánh mắt khinh nhờn đều dán hết trên người cô:
- Trời ơi, thật là độc ác, một cô nương sao có thể nghĩ ra hình phạt đáng sợ như vậy chứ?
- Nữ nhân này phẩm hạnh không đoan chính, tâm địa lại độc ác như vậy thật không xứng trở thành Vương Phi.
- Dù là vậy, nhưng hôn sự này đích thân hoàng thượng ban cho, muốn từ chối cũng không từ chối được.
Một nam nhân gần đó lại tiếp lời, giọng điệu bảy phần là cợt nhả :
- Cũng không thể nói là không xứng.
Mọi sự chú ý của đám phụ nữ đều đổ dồn về hắn:
- Các cô nghĩ thử xem, một nữ nhân không an phận, không tài đức, một nam nhân phế vật bị thất sủng, có điểm nào không xứng với nhau.
Tiếng cười châm chọc của bọn họ đủ để những kẻ tinh ý nghe thấy rõ, Yên Nhiên nghiến chặt cơ hàm, tay nắm xiết lấy cán quạt hỷ che ngang khuôn mặt, nhịp chân dừng lại, hơi nghiêng đầu nhưng chỉ lộ đôi mắt âm u đằng đằng sát khí về phía đám người kia, khiến rất nhiều người tại đó chú ý cũng lăm lăm ánh nhìn tò mò về hướng đám người đang nghị luận, tự ắt xấu hổ mà xua nhau im lặng.
Yên Nhiên nhất thời bị tức tối làm cho thần sắc cũng chẳng mấy dễ nhìn, nếu đây không phải là ngày trọng đại thì nhất định cô sẽ lao đến mà dạy dỗ họ, hận không thể lập tức xông qua đó cho đám người kia một bài học thật đau.
Lại nghĩ hôm nay cho mẫu tử Hồng tiểu nương được dịp hả hê rồi.
...----------------...
Phòng tân hôn Tứ Vương Phủ.
Ngoài kia ồn ào náo nhiệt, Mạch Yên Nhiên đơn độc trong phòng tân hôn.
Cô đấm lấy vài cái lên vai gáy, số trâm cài rườm rà trên đầu đã mang cả ngày khiến cô mệt mỏi, vứt lại chiếc quạt xuống giường thở một hơi lớn.
Trước mắt liền hiện ra căn phòng có phần chật chội, vẻn vẹn chiếc bàn tròn ở giữa với đầy ấp thức ăn, hỷ tự dán sơ sài, tường nhà lẫn bàn ghế một màn cũ kĩ, trông như thể đã để trống một thời gian rất lâu không ai quét dọn.
Đầu giường chân đèn cũng không còn nguyên vẹn, vài thứ vật dụng trong phòng tối giản vô cùng, bất ngờ cô tự hỏi:
- Đây mà là nơi của một Vương Gia ở hay sao? Dù ngày thường ta hay bị mẫu tử Hồng Uyển Uyển bắt nạt thì cuộc sống cũng không đến nỗi này.
So với khuê phòng của ta ở Mạch phủ thì căn phòng này muốn bì cũng không bì được.
Bụng lại thầm nghĩ tên Tứ Vương Gia kia không phải vì bệnh tật đeo bám mà trở nên keo kiệt quá mức chứ, đến đồ vật đã cũ cũng chẳng muốn thay đi.
* Ọp ẹp *
Âm thanh phản đối của dạ dày réo lên, ngó thấy bên ngoài vẫn còn rơm rã khách mời cười nói ắt hẳn Tứ Vương Gia chưa thể vào ngay, Yên Nhiên thư thả đến chiếc bàn tròn ngồi xuống.
- Đói chết ta rồi.
Miếng bánh vuông vức trắng trẻo nằm trên dĩa làm vị giác của Yên Nhiên tứa nước bọt thèm thuồng, cô đưa tay chạm vào lớp bột mềm mịn cười vui vẻ rồi đột nhiên dừng lại:
- Tân nương tử vừa mới về nhà phu quân mà đã không ý tứ như vậy, người khác biết được không phải là sẽ mất mặt lắm sao?
Cô cố tình quay mặt đi nơi khác nhưng cái bụng trống rỗng liên tục hối thúc đồ ăn, cộng thêm hương thơm mời gọi của chiếc bánh khiến cô không thể kìm chế , Yên Nhiên tặc lưỡi một cái:
- Ta mặc kệ, trên bàn bao nhiêu là món như vậy, ăn một chiếc bánh chắc sẽ không ai để ý đâu nhỉ.
Chẳng hơi sức mà lo nghĩ, Yên Nhiên cầm lấy chiếc bánh thơm ngon đưa vào miệng cắn một miếng lớn, thứ mỹ thực lấp đầy khoang miệng khiến tâm trạng con người ta cũng trở nên hạnh phúc, liên tiếp ăn đến mấy chiếc.
- Tứ Vương Gia.
Bên ngoài có tiếng người hầu hành lễ, động tác thích thú của Yên Nhiên đột ngột dừng lại, cô nhanh chóng sắp xếp những chiếc bánh còn lại trên dĩa thức ăn, phủi tay, lau mép rồi chạy đến ngồi lại trên giường, hấp tấp tìm chiếc quạt vừa rồi ném bừa.
* Két *
Thông qua tấm quạt mỏng có thể nhìn rõ dáng dấp cao lớn của nam nhân mở cửa bước vào, người