Pháo đài Đoạn Long được xây dựng trên bình nguyên phía Bắc, tại điểm giao nhau giữa Star và Aixenter.
Phần thân chính của pháo đài nằm trên một khu đất cao, chỉ cách biên giới giữa hai nước được quy định trong “Hòa ước Pháo Đài” vỏn vẹn có vài trăm mét.
Cuộc chiến tranh đại lục hơn ba trăm năm về trước đã tạo nên một huyền thoại về Chara, Kaplan và Midier – ba anh hùng truyền kỳ của đại lục phía Tây.
Tuy nhiên, sau cuộc chiến, tình anh em giữa Anh hùng Chara và Người giữ lời thề Midier đã rạn nứt.
Nó khiến vô số nhà sử học và người ngâm thơ rong phải lắc đầu ngao ngán, và đồng thời cũng dẫn đến mối bất hòa giữa hai nước Aixenter và Star vốn là đồng minh của nhau.
Bởi vậy, Pháo đài Đoạn Long, một công trình kiến trúc mang cả ý nghĩa về mặt chính trị cũng như quân sự, đã được ra đời.
Không chỉ thế, mười hai năm trước, “Hòa ước Pháo Đài” nổi tiếng giữa Aixenter và Star cũng đã được ký kết tại đây.
Bình nguyên trải dài hơn chục dặm phía Bắc là nơi duy nhất mà hai vương quốc có thể đóng một số lượng lớn quân sau khi vượt qua khu rừng lá kim khổng lồ phủ đầy tuyết trắng.
Tuy nhiên, binh lính canh gác trên Pháo đài Đoạn Long có thể nhìn thấy rõ ràng bất kỳ một nhóm nào hơn mười người đi lên từ Aixenter; về phía Star, Lâu đài Mùa Đông của gia tộc Arunde và thành Canh Gác của gia tộc Zemuto nằm ở phía Tây Nam của nó, còn tháp Cô Lão của gia tộc Friess thì ở phía Bắc.
Ba nơi đều có thể gửi quân tiếp viện nhanh chóng cho pháo đài bất cứ lúc nào, đồng thời, nếu như nơi nào có nguy cơ bị bao vây, Pháo đài Đoạn Long cũng có thể cảnh báo kịp thời.
Pháo đài Đoạn Long không phải là một tòa thành đơn độc.
Nó bao gồm một pháo đài hình ngôi sao to nhất, vững chãi nhất và nằm trên vùng đất cao nhất; cộng thêm với tám pháo đài cỡ trung bình bảo vệ các khu vực xung quanh và bao bọc lẫn nhau; ngoài ra còn có mười hai tiền đồn canh gác đơn giản ở vị trí xa hơn.
Muốn chiếm được Pháo đài Đoạn Long đồng nghĩa với việc phải xông qua vô số chiến hào và hàng rào chống kỵ binh; sau đó thì phải lần lượt loại bỏ mối đe dọa đến từ cung và nỏ trong tám pháo đài cỡ trung bình; và rồi đi dọc theo ba con dốc nhỏ duy nhất để tới pháo đài chính, bất chấp các cuộc oanh kích đến từ súng Ma Năng đặt trên tường của phần ngôi sao lồi ra; sau cùng mới có thể triển khai công thành chiến với bức tường cao hơn mười mét của pháo đài.
Nếu như đại quân vượt qua được pháo đài và xuôi thẳng về phía Nam, tiến tới các thị trấn quan trọng của Star, thì nơi này có thể chứa tới hơn mười nghìn người, có đủ nguồn tiếp tế, và quân đội đồn trú tại đây có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
Khi đó, nó sẽ ngay lập tức trở thành một mối đe dọa cực kỳ đáng sợ, khiến người ta đứng ngồi không yên.
Lúc mà Đại công tước Cát Đen, Chapman Rumba, 41 tuổi, nhìn lên tòa kiến trúc khổng lồ, dễ thủ khó công này từ phía Bắc của pháo đài, nó đem lại cho hắn một cảm giác uy hiếp vô cùng mãnh liệt.
Mười hai năm trước, kể từ khi hắn quyết đấu công bằng với anh trai mình trước mặt cha và toàn thể gia tộc, đồng thời dùng kiếm đâm xuyên tim anh ấy để giành lấy quyền thừa kế lãnh địa Cát Đen, thì dã tâm của Chapman Rumba đã không thể kìm nén mà bành trướng mãnh liệt.
Chẳng hạn như mang vinh quang của quốc vương cộng cử về với gia tộc, biến vương đô của Aixenter thành thành Cát Đen, hay nhét Bắc Cảnh của Star vào trong túi của mình, đưa phần lãnh thổ Đất Bắc cổ đại bị chia cắt ra làm hai quay về thành một.
Đại công tước khoác trên mình một chiếc áo choàng dày, bên trong là một bộ giáp xích nặng nề và cưỡi trên một con ngựa Đất Bắc cường tráng.
Các hiệp sĩ phía sau hắn cầm những lá cờ có hoa văn nắm đấm sắt – biểu tượng của gia tộc Cát Đen – trên tay.
Cách đó không xa, trong những doanh trại đóng quân xếp chi chít ở phía sau, thỉnh thoảng có một nhóm nhỏ kỵ binh hoặc bộ binh nhận được nhiệm vụ mà rời đi, vượt qua biên giới giữa hai nước không chút do dự.
Một hiệp sĩ cường tráng, oai hùng, đội mũ giáp xám – Huân tước Tolja, một trong số “Năm chiến tướng” của Aixenter – lao nhanh về từ phía trước.
Hắn ghìm ngựa lại trước mặt Rumba và kính cẩn cúi đầu.
“Bất kể là đoàn lữ hành, thợ săn, tiếp tế hay đội tuần tra của đối phương, chúng ta đều đã dọn dẹp sạch sẽ và cẩn thận đặt lính trinh sát tại đó.
Nếu như thành Mùa Đông của Arunde hay hai gia tộc còn lại đưa quân đến trợ giúp, chúng ta đều sẽ biết trước…” Tolja nói với giọng trầm, “Thực sự muốn tấn công?”
“Đương nhiên! Quân lực của chúng ta có hơn mười ba nghìn người, kỵ binh hạng nhẹ do thám, hiệp sĩ vũ trang hạng nặng, lính tinh nhuệ cầm rìu và trọng kiếm sĩ (1), cùng với cung thủ và cũng đã chuẩn bị súng Ma Năng, máy bắn đá và các trang bị để công thành khác”, trả lời hắn là một hiệp sĩ mặc áo giáp đứng sau Đại công tước Rumba.
Gã là người ủng hộ và chư hầu số một của Đại công tước, Bá tước Levan, “Chúng ta đều có ưu thế cho dù ở trên mặt số lượng hay chất lượng.
Đánh bại chúng quả thực dễ như trở bàn tay!”
“Đó là đánh dã chiến.
Chừng nào chúng còn co đầu rút cổ ở trong Pháo đài Đoạn Long thì chừng đó chúng ta còn không thể dễ dàng chiến thắng.” Tolja lắc đầu.
“Kể từ lần pháo đài bị rơi vào tay chúng ta lần trước, chúng đã củng cố các công sự, ta thậm chí còn nghi rằng chúng đã trang bị một nửa số súng ma Năng và nỏ thủ thành trong nước vào trong đó… Cưỡng ép công thành sẽ chỉ đem đến thương vong cực lớn”.
‘Hơn nữa.’
Tolja nói thầm, ‘chỉ cần hai kẻ đó vẫn còn ở trong Pháo đài Đoạn Long thì tuyệt đối không thể coi thường, ngay cả khi đang đối mặt với một đám quân ô hợp’.
Bá tước Levan lộ vẻ kiên quyết, “Chúng ta đã huy động lượng lớn binh như vậy, không thể không làm gì mà đã quay trở lại… Nếu có thể chiếm được Pháo đài Đoạn Long, tôi nghĩ chúng ta có thể chấp nhận một chút thương vong”.
“Kẻ địch của chúng ta không chỉ có pháo đài, mà còn cả thời tiết…”
Ba người ngoảnh đầu lại thì thấy cố vấn khôn ngoan của Đại công tước Rumba, Tử tước Kentvida, cưỡi ngựa tới từ phía sau, “ “Cái Lạnh Cực Độ” năm nay sẽ đến sớm hơn mọi khi, đây không phải thời điểm tốt để tấn công, vận chuyển vật tư sẽ không khả quan, một khi công thành không thuận lợi và chuyển sang thế giằng co… Nếu như đợi đến đầu xuân thì chúng ta sẽ có cơ hội càng tốt hơn để chiếm được pháo đài”.
“Cũng chính là bởi vật tư tiếp tế không đủ nên chúng ta mới phải tốc chiến tốc thắng!” Bá tước Levan vẫn kiên trì, “Tác chiến trong mùa đông là lợi thế của chúng ta! Người Star bị ảnh hưởng nặng nề hơn vào mùa đông.
Đó cũng là thời điểm mà chúng ta đã đánh hạ được pháo đài vào mười hai năm trước”.
“Đó là mùa đông ấm nhất trong vài chục năm gần đây”, Tolja lắc đầu, “Hơn nữa khi đó chúng thân mình còn lo chưa xong, Bắc Cảnh không có quân cứu viện, còn chúng ta là đội quân được kết hợp bởi bảy vị đại công tước”.
“Hơn nữa, phải đến khi chúng ta chọc thủng pháo đài và xuôi nam thì mới có thể bổ sung vật tư tại chỗ.”
Đại công tước Rumba giơ tay lên, ngừng cuộc tranh luận của ba người thuộc hạ lại.
“Phía sau sao rồi?” Giọng của Rumba trầm lặng và nặng nề, nhưng lại mang theo thứ sức mạnh có thể khiến người ta bình tĩnh lại trong vô thức.
“Sứ giả của Vua Nunn đã tới, không có cách nào để giữ chân hắn quá lâu… Dù sao thì chúng ta cũng điều động quân đội trên danh nghĩa trả thù cho Hoàng tử Moriah.” Tử tước Kentvida cúi đầu, “Bên cạnh đó, tôi còn nghe nói hoàng tử Star đang trên đường tới đây, không lâu nữa sẽ đến.”
Rumba trầm tư, hỏi, “Olsius của lãnh địa Welland, và Trentida của tháp Tái Tạo còn chưa trả lời? Đều là đại công tước ở phía Nam Aixenter, lẽ ra chúng đã có đủ lợi ích để điều quân rồi.”
“Chắc chắn họ đã nhận được tin tức hoàng tử Star đang tới rồi”, Tử tước Kentvida nghiêm túc trả lời, “Cho dù có nuốt được lợi ích đến từ Bắc Cảnh thì họ chắc chắn vẫn sẽ do dự không kém gì các đại công tước khác”.
“Chúng ta… e rằng chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Một lúc lâu sau.
Đại công tước Rumba thở dài, nhìn về pháo đài Đoạn Long ở phía đối diện.
“Dựa vào chính mình?”
“Sasere – người phụ nữ kia chỉ có hơn tám trăm người, nhưng trong đó có ít nhất ba trăm cựu binh tinh nhuệ của quân đoàn Ánh Sao, không chỉ là hảo thủ trên lưng ngựa mà còn dày dặn kinh nghiệm trong công, thủ thành.
Mấy người đều đã chiến đấu với cô ta rồi nên chắc cũng rõ điều đõ.”
“Murkh vừa mới mang thêm hơn hai nghìn quân tới.
Mặc dù hơn nửa trong số đó đều là lính đồn trú chưa từng nhìn thấy máu, nhưng kẻ này lại hết sức đáng sợ, chỉ cần có năm trăm lính cầm khiên và kiếm trung thành, tận tâm, là hắn có thể tạo ra rắc rối cực lớn trên chiến trường.”
“Còn cả vài nghìn quân của chư hầu ở Bắc Cảnh đang lục tục tiến đến.
Tuy rằng việc Arunde bị giam vào ngục tối khiến nội bộ chúng lục đục, thậm chí đã sơ tán gần hết, nhưng đứa con gái duy nhất của Arunde vẫn còn ở lại trong pháo đài.
Căn cứ theo trinh sát báo lại thì ít nhất vẫn còn năm trăm người.”
“Không có binh lực đến từ các đại công tước khác thì sẽ rất tốn công để chọc chủng Pháo đài Đoạn Long.”
Lời nói của Đại công tước khiến ba người còn lại rơi vào trầm mặc.
“Ba nghìn người chen chúc trong một pháo đài”, Bá tước Levan nhíu mày, “Với khả năng tiếp tế đáng thương của Bắc Cảnh thì chúng có thể trụ được bao lâu?”
“Pháo đài kia được xây dựng với sức chứa tiêu chuẩn là mười nghìn người.
Chính nó cũng đã có đủ dự trự để duy trì tới “Cái Lạnh Tuyệt Đối”, Tử tước Kentvida lắc đầu.
“Xin lỗi vì đã nói thẳng, nhưng nếu chọn phương án vây thành thì áp lực đặt trên vai chúng ta về tiếp tế lớn hơn chúng rất nhiều.
Mười hai năm trước, chúng ta có toàn bộ Aixenter đứng sau lưng, còn bây giờ, bởi vì cái tên hoàng tử đáng chết kia muốn tới nhận lỗi mà… chúng ta cũng đã bị cô lập và bất lực như Bắc Cảnh.”
“Không đến hai tuần nữa là Cái Lạnh Tuyệt Đối sẽ đến”, Tolja cũng gật đầu, đồng ý với lời của cố vấn, “Trừ phi có cơ hội tốt, còn không thì tôi đề nghị không cường công”.
“Đợi tên hoàng tử kia đến thì chúng ta càng không thể tấn công!” Bá tước Levan không cam lòng, “Thêm mười năm nữa, Star sẽ từ từ hồi phục khỏi suy yếu, các nước khác cũng sẽ rảnh tay khỏi đống phiền toái, hơn nữa…”
Hắn dừng lại một chút.
Nếu như Nunn VII không sống được tới thời điểm ấy…
Thì Aixenter, có lẽ còn phải tuyển cử.
“Chẳng nhẽ lại từ bỏ cơ hội này sao?” Bá tước Levan căm phẫn.
Ba người còn lại đều không nói gì.
“Không”, Chapman Rumba thở ra một làn sương mù, rồi nhìn chằm chằm vào pháo đài phía trước.
“Chúng ta là người Đất Bắc.”
Chapman nghĩ về người anh trai của mình.
Nghĩ về cái cách mà anh ấy cầm vào thanh kiếm của mình với đôi tay dính đầy máu và cười lớn lên đầy khí phách lúc chết đi.
“Người Đất Bắc chưa bao giờ chờ đợi cơ hội, cũng không bao giờ từ bỏ cơ hội.”
Đại công tước Rumba ngoảnh đầy lại, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra vẻ lạnh lùng còn lạnh hơn cả thời tiết.
“Chúng ta sáng tạo ra cơ hội.”
………
Trăng đã lên.
Phía trước là Pháo đài Đoạn Long, đường viền hình ngôi sao tráng lệ của nó đã ẩn hiện mơ hồ dưới ánh trăng.
Thales ngó Sonia và