Thành Vĩnh Tinh, Khu Hạ Thành, Trụ sở chính của hội Huynh Đệ.
“Ý anh là Roda và Phản Loan Đao…?”
Một trong số sáu ông trùm của hội Huynh Đệ, Đồ Tể Anton cắn một miếng bánh mì và nhồm nhoàm hỏi, “Vì chuyện gì?”
“Có vẻ như là do con trai của Roda”, đầu bên kia của chiếc bàn, Morris đặt hai tay lên cái bụng béo tròn của mình và sốt ruột nói.
“Anh biết rồi đấy, cái thằng ăn hại kia vẫn quản lý lũ trẻ ăn mày ở chỗ tôi, cho đến khi tự nghịch ngu rồi chết vào cái ngày đánh chiếm phố Chợ Đỏ đó… Cũng vì chuyện này mà mối quan hệ của Roda, tôi và Lance trở nên rất căng.”
“Nói như vậy nghĩa là Phản Loan Đao đang rất bực bội? Quán bar Hoàng Hôn đã đóng cửa?” Anto cười ha hả và nhấp một ngụm bia.
“Đáng tiếc thật, tôi vẫn khá là thích cô nàng trông quán bar… Chậc chậc, cái dáng người ấy.”
“Họ của con bé đó là Charleton đấy, anh có dám sờ vào không?” Câu nói lạnh lùng này của Morris khiến Anton nghẹn ở trong họng.
“Rất lâu rồi tôi chưa quay về nên cũng không rõ chuyện này lắm”, Anton nuốt miếng bánh mì xuống, “Sau vụ ở Công quốc Sera, anh em nhà Charleton vẫn chưa giám thò đầu ra?”
“Lưỡi Hái Ngục Tù đã lần theo dấu vết của họ trong vài năm, thậm chí còn không ngần ngại hợp tác với Bí Khoa”, Morris lắc đầu, “Trong đó đã chạm trán với Charleton Nhỏ hai lần, nhưng đều chỉ đánh ngang tay”.
“Vậy còn Charleton Lớn”, Anton hỏi tiếp, “Kẻ đã giết Aydi II…”
“Tốt nhất là đừng nhắc đến hắn”, Morris thở dài, “Anh cũng biết rồi đấy, năm đó, trước cửa cung điện, cho dù có cố ý hay không thì hắn cũng đã cứu Kiếm Đen một mạng… Mấy năm gần đây, Kiếm Đen vẫn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, có thể nói là như bị tra tấn”.
“Giữa họ kiểu gì cũng phải phát sinh một trận chiến.”
Anton cảm khái.
Đúng lúc này, một bóng người khoác chiếc áo choàng đỏ tươi đẩy cửa bước vào và ngồi xuống bàn.
Sắc mặt của Anton và Morris đều trở nên nghiêm túc.
Cho đến khi bóng người đó cất tiếng.
Và khiến cho cả hai cùng biến sắc.
“Nói rõ hơn chút!”
“Mất liên lạc là có ý gì?”
Anton đấm rầm xuống bàn một phát, rồi nhìn chằm chằm vào Con Mắt Không Ngủ, Kobryant Lance, với vẻ kinh ngạc.
“Ý tôi là”, Lance nắm chặt vào chiếc áo choàng màu đỏ tươi của mình và cau mày, “Chúng ta đã không nhận được bất cứ tin tức gì từ Ramon trong bảy ngày qua.
Lần cuối ông ta gửi thư là ở biên giới phía Đông giữa Aixenter và Star”.
“Chỉ có một lời giải thích cho chuyện này – ông ta đã chạm trán kẻ địch.”
Morris khoanh hai tay lại và trầm ngâm, “Nhiệm vụ của ông ta chỉ là dùng tin tức ‘Pháp sư trở lại’ để thu hút sự chú ý của Bí Khoa, nhờ đó giúp chúng ta có thể lấy được món vũ khí kia một cách an toàn mà thôi.
Sau khi Hắc Tiên Tri phát hiện ra ông ta kỳ thực không phải là một pháp sư, thì tự nhiên sẽ từ bỏ việc truy đuổi ông ta, đúng không?”
Ông trùm mập mạp lắc đầu, lộ vẻ nghi ngờ, “Một bác sĩ bình thường của băng nhóm xã hội đen… Bất kể là Phòng Tối hay Bí Khoa thì đều không có lý do gì để bắt giữ lại.”
“Không, hiển nhiên là chúng không có lý do gì… trừ phi đây là động thái của đối thủ nhằm vào hội Huynh Đệ, thậm chí là nhằm vào người giúp đỡ đứng sau lưng chúng ta… Rất nhiều người đang hoài nghi về hậu trường của chúng ta.” Lance nói khẽ.
“Mà tôi và anh đều biết, Ramon cũng chẳng phải là một bác sĩ xã hội đen bình thường nào cả!”
“Nhằm vào chúng ta, còn cả người giúp đỡ?” Anton giật mình, “Nhằm vào chúng ta, ý là băng Bình Máu? Tuy rằng Ma Năng Sư Khí rất ít khi xuất hiện… nhưng sau vụ phố Chợ Đỏ, chúng đích thực đã yên tĩnh hơn trước.
Catherine và Nikolay đều đã ra nước ngoài!”
Lance lắc đầu, “Nguồn tin của tôi cho biết, chúng đã tìm thấy Ma Năng Sư Máu.
E rằng cuộc phản công nhằm vào chúng ta rất nhanh sẽ bắt đầu.
Tôi chỉ lo là chúng sẽ phát hiện ra tầm quan trọng của Ramon đối với chúng ta”.
Lance gõ nhẹ lên mặt bàn, “Nếu mà người ra tay là Ma Năng Sư Máu thì… Ôi…”
“Mấu chốt là người giúp đỡ của chúng ta!” Morris nghiêm túc suy tư, “Nếu Ramon rơi vào trong tay chúng, hiển nhiên sẽ gây nguy hiểm đến an toàn của người giúp đỡ… Có lẽ nên cảnh báo cho người giúp đỡ?”
“Không thể mạo hiểm để liên lạc với người giúp đỡ”, hai mắt Lance bừng sáng, “Tôi nghi đây có thể là một cái bẫy.
Morat thích nhất là chơi trò mồi câu này.
Không biết chừng xung quanh phố Đen đã đầy rẫy tai mắt của Bí Khoa, và ông ta chỉ chờ chúng ta phạm vào sai lầm mà thôi”.
‘Đáng sợ hơn là, nếu không phải là do Morat và Bí Khoa, mà là do bàn tay đen đứng sau mọi việc năm đó thì…’
Nhưng Lance vẫn không để lộ gì ra trên mặt, cũng không nói ra nỗi lo của bản thân.
“Không được, không có Ramon thì nghiên cứu của chúng ta về điểm yếu của Ma Năng Sư sẽ rơi vào bế tắc… Chúng ta vừa mới có chút tiến triển trong mười một, mười hai năm qua”, Anton siết chặt tay, “Và chúng ta thậm chí còn chưa biết tí gì về nguồn gốc, cũng như khả năng của món trang bị kia, cái gì cũng chưa biết.”
“Hơn nữa ông ta còn biết quá nhiều bí mật của chúng ta, thậm chí là của người giúp đỡ”, Morris ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Người của chúng ta ở biên giới giữa Star và Aixenter còn dùng được không? Chẳng hạn như đội buôn lậu khoáng pha lê của anh, Anton?”
“Rất khó”, Đồ Tể Anton nghiến răng, “Không khí ở đó dạo gần đây rất căng thẳng.
Mấy đoàn lữ hành đều sợ chiến tranh giữa Star và Aixenter sẽ nổ ra, không dám tới gần Pháo đài Đoạn Long, người của tôi cũng đã rút về từ sớm…”
“Không chỉ thế”, mặt Anton tối sầm lại, “Nếu như Ma Năng Sư Máu không hề yếu hơn Ma Năng Sư Khí… thì đừng nói là thuộc hạ của chúng ta, cho dù là mấy người chúng ta đi thì cũng chỉ là đến chịu chết mà thôi.”
“Có lẽ còn cách khác”, Lance nói khẽ.
Hai người còn lại cùng quay sang.
Chỉ nghe Con Mắt Không Ngủ chậm rãi nói.
“Nếu như ở biên giới giữa Aixenter và Star… thì Kiếm Đen cách đó không xa, có thể bảo anh ấy đi tìm Ramon trước.”
“Và tôi cũng đã đưa món vũ khí kia cho anh ấy rồi.”
“Nếu như thực sự chạm trán Ma Năng Sư Máu, thì coi như đó là cơ hội để kiểm tra tính năng của món vũ khí đó.”
………
Mặt trời vừa ló rạng.
Thales gục mặt xuống, được Sonia đỡ trên lưng ngựa.
Đoàn người xuyên qua trạm canh gác, pháo đài cỡ trung, rồi men theo con dốc hẹp và chậm rãi tiến vào Pháo đài Đoạn Long hùng vĩ từ cửa thành phía Nam.
Nơi đây còn lạnh gấp mấy lần rừng bạch dương.
Tuyết cũng dày hơn nhiều, ngập đến mắt cá chân của người lớn.
Mặc dù đây là một pháo đài rất lớn, nhưng hai lớp tường thành khiến không gian giữa cổng pháo đài và tường phía trong có vẻ tương đối hẹp.
Thales xuống ngựa dưới sự giúp đỡ của Sonia, còn những người lính thì đưa Wya, Ralf, và Jorah đang bị thương nặng đi chữa trị.
Cậu quan sát một góc của pháo đài này.
Nó cực kỳ gọn gàng và trật tự từ bố cục kiến trúc cho đến các chốt canh gác.
Những người lính làm nhiệm vụ tuần tra trên các lối đi chính và một số bức tường thành của pháo đài, hoặc là đứng gác ở nhiều địa điểm khác nhau.
Quan quân nhu (1) phụ trách công tác hậu cần và tiếp tế đang đi đi lại lại để đốc thúc những người dân vận chuyển vật tư.
Trong một vài chuồng ngựa lớn, những kỵ binh đang thuần thục tắm cho chiến mã của mình.
Phía bên kia của sân huấn luyện, một vài nhóm nhỏ vừa nhìn đã biết là tân binh mới nhập ngũ.
Họ đang luyện tập động tác chém và đỡ một cách có bài bản dưới sự hướng dẫn của một số cựu binh.
Xa xa, vài tốp lính vừa đi làm nhiệm vụ về đang đứng xếp hàng để cất vũ khí và nhận khẩu phần ăn do quan quân nhu phát.
Genard đi theo sau Sonia, rồi lần lượt ôm chầm lấy hơn mười người cựu binh cường tráng có vẻ như là người quen cũ.
‘Đây là bức bình phong phía Bắc của Star?’
“Đó là quân thường trực của vương thất do Nam tước Murkh chỉ huy, vừa mới được mở rộng”, đúng lúc này, Potray dựa vào một cành cây, lê cơ thể bị thương của mình đến sau Thales và nhìn vào nhóm tân binh kia, “Vừa nhìn đã biết chưa từng đánh trận”.
Thales gật gật đầu.
“Tôi cứ nghĩ rằng ít nhất thì cậu cũng sẽ giữ vị nữ vương quan trọng kia ở lại pháo đài.
Dù gì thì thực lực của chúng ta cũng mạnh hơn cô ta.”
Potray nói nhỏ, “Mà cho dù có bị lừa hay không, thì cô ta cũng đã tấn công đoàn xe của sứ đoàn và nhuốm tay vào những món nợ máu”.
“Sau đó thì sao? Bắt lại đánh đòn?” Thales lắc đầu, “Cô ấy là một người rất quan trọng ở đại lục phía Đông, muốn giữ lại cũng cần phải có nhiều lý do chính đáng, trên khía cạnh ngoại giao thì càng phiền toái”.
‘Hơn nữa.’
‘Còn dính dáng đến Ma Năng Sư.’
‘Dính dáng đến bí mật của mình.’
‘Càng ít rắc rối thì càng tốt.’
Potray nhíu mày.
Thales thở dài, “Tin tôi đi, thủ phạm thực sự vẫn còn đang nhởn nhơ ở bên ngoài.
Để cho Katerina rời đi cũng là một đống rắc rối đối với hắn”.
Khuôn mặt Zayen hiện ra trước mắt cậu.
‘Bất luận vì sao anh muốn giết tôi.’
‘Tôi cũng sẽ không ngồi yên chờ chết đâu.’
‘Hơn nữa, có lẽ mình đã tìm ra điểm mấu chốt’, Thales nghĩ thầm.
‘Nó nằm trong cuộc nói chuyện vào ngày khởi hành hôm ấy.
Nhất định đã có chuyện gì động chạm đến chuyện nhạy cảm của Zayen.’
‘Nếu không thì anh ta đã không thực hiện một hành động thiếu khôn ngoan như vậy, vừa lừa gạt đồng minh, lại vừa gây nguy hiểm cho bản thân.’
“Mà cô ấy còn đem theo chiếc quan tài đen kia”, Thales tiếp tục, “Nếu như đem thứ này theo thì kiểu gì cũng sẽ có lúc Ma Năng Sư Máu tới tìm chúng ta”.
Cho dù Ma Năng Sư Máu chắc chắn sẽ tới tìm tôi.
[Nhất định sẽ không để con phải chịu khổ.]
Thales thở dài và suy nghĩ trong lo lắng.
“Đừng lo lắng”, Potray dường như nhìn thấu được nỗi lo của Thales mà chậm rãi nói, “Aixenter cũng có Trang bị Phản Ma truyền kỳ của riêng mình”.
“Số lượng thậm chí còn nhiều hơn Star.
Đó là vương quốc nắm giữ nhiều Trang bị Phản Ma truyền ký nhất trên thế giới này.
Suy cho cùng thì Đất Bắc cũng là nơi đã dốc hết sức mình để chống lại những tai họa trong Trận Chiến Chung Kết.”
Thales gật đầu một cách miễn cưỡng.
“Còn đối với đám tai họa, chỉ cần cậu không quan tâm đến chúng, thì chúng cũng sẽ không quan tâm đến cậu”, ánh mắt Potray sâu kín, lời nói thì đầy ẩn ý.
Thales rùng mình.
‘Potray, ông ta đang có ý gì đây?’
Đúng lúc này, giọng nói uy nghiêm của Sonia truyền đến từ phía trước.
“Chuyện gì đây?”
Thales và Potray đều tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Ở đó dường như có một cái giá treo cổ, và những người lính không phải làm nhiệm vụ đang đứng chật ních xung quanh.
Có một người đàn ông đang đứng dưới giá treo cổ và bị binh linh áp giải từ phía sau.
Có vẻ như anh ta sắp bị hành quyết.
Một sĩ quan dường như nhận ra Sonia liền lúng túng nói.
“Ngài Huân tước Sonia… hắn, người này là một kẻ đào ngũ.”
Sonia nhìn về phía người đứng dưới giá treo cổ, nhíu mày.
Đó là một chàng thanh niên có làn da rám nắng, mái tóc đen và đôi mắt nâu.
Anh ta vẫn đang không ngừng ngẩng đầu dưới giá treo cổ và hét lớn, “Tôi không phải là lính đào ngũ! Tôi không phải!”
Anh ta mặc một chiếc áo bông đã rách, hai tay bị trói vào sau lưng, “Họ bị lạc, tôi phải quay lại cứu họ! Tôi không hề chạy trốn!”
“Nhìn vết máu trên vũ khí của tôi đi là sẽ biết!”
Sau khi chứng kiến tất cả những chuyện này, Thales nhỏ giọng hỏi Putray.
“Ta đã chiến đấu với kẻ địch rồi ư?”
“E rằng đó là xung đột giữa những nhóm quân nhỏ”, Putray trầm tư, “Xem ra Rumba vẫn chưa định từ bỏ ý đồ”.
Sĩ quan phụ trách treo cổ kia nhìn thấy chàng thanh niên này vẫn cố vùng vẫy liền khinh thường, “Tên này nói dối!”
“Ngọn giáo của hắn có dính máu, nhưng mà nó đã bị gãy làm đôi từ lâu rồi!”
“Cầm vũ khí bị gãy chạy về và bảo với ta rằng ngươi đang đi cứu người?”
“Tôi không hề!” Chàng thanh niên bị trói chặt hai tay kia vội vàng giải thích, “Nó không phải là bị gãy làm đôi! Đó là giáo của tôi! Nó… Nó là một đôi, tay trái một cái, tay phải một cái! Tôi có thể đồng thời sử dụng…”
“Đủ rồi! Tên ngư dân dối trá hết lần này đến lần khác này!” Sĩ quan vung tay lên với sắc mặt khó coi, “Ngụy biện sẽ không giúp gì được cho ngươi! Hãy thẳng thắn như một người Đất Bắc đi…”
“Khoan đã!”
Sonia nhíu mày nhìn sĩ quan phụ trách.
“Anh ta là một người lính ta tuyển mộ từ bản địa, trước khi xử tử chẳng phải cần xin chỉ thị từ ta trước sao?”
Sĩ quan sững sờ, “Ặc, nhưng đã có bằng chứng thuyết phục cho vấn đề này, và chúng tôi cũng đã xin chỉ thị từ Nam tước Murkh…”
Sonia mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Để anh ta xuống.
Ta muốn đích thân hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, rồi mới được hành quyết.”
Sĩ quan phụ trách nhíu mày, “Nhưng đây là mệnh lệnh của Nam tước Murkh… Ngài ấy nói…”
“Murkh?”
“Ta mới là chỉ huy của Pháo đài Đoạn Long.” Sonia trầm giọng, “Murkh mới đến được bao lâu? Các người và hắn chẳng qua chỉ là quân tiếp viện trú đóng tại đây mà thôi.”
Đóa Hoa Pháo Đài lạnh mặt.
“Hay là nói anh có ý kiến gì về quyền chỉ huy của ta?”
Người sĩ quan kia nghẹn lại và nhìn xung quanh với vẻ khó xử.
Nhưng danh vọng và sự uy nghiêm của Đóa Hoa Pháo Đài khiến anh ta không thể không tuân theo.
Chàng thanh niên dưới giá treo cổ thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì được đưa xuống và đẩy đến trước mặt Sonia.
“Người lính, báo cáo tên và đơn vị của cậu!” Sonia bước lên trước và lạnh lùng nói.
Chàng thanh niên giật mình.
“Willow, tên tôi là Willow, thưa ngài!”
Chàng thanh niên vừa thở hổn hển, vừa nhìn về phía Sonia đầy biết ơn.
“Willow Ken!”
“Tôi là lính cầm giáo được chiêu mộ từ Quận Sharladan!”
“Ngoài ra… Tôi không phải là một lính đào ngũ!”
Đúng lúc này, đám đông lại ồ lên.
Một giọng nam hùng hồn, cao vút, nhưng lại thiếu kiên nhẫn vọng lại từ phía xa.
“Sasere!”
Sasere cau mày, nhìn về phía giọng nói phát ra.
“Nghe nói cô lại công khai gây rắc rối với ta?”
Thales tò mò nhìn về phía đó thì thấy binh lính thi nhau dạt sang hai bên.
Đây là một người đàn ông có chiều cao trung bình nhưng cơ thể thì hết sức cường tráng, mái tóc ngắn màu hạt dẻ,