Tất cả mọi người đứng xung quanh đều không kịp phản ứng gì, ngây hết cả người trước hành động của cậu bé.
“Mày …” Trong cơn sốc, Nikolay chợt nhận ra Thales đang gọi chính mình.
‘Chó hoang???’
Biểu cảm của Rắn Độc Đỏ chuyển dần từ nghi hoặc thành giật mình, cuối cùng thì biến thành xấu hổ, bực bội và phẫn nộ.
“Mày nói cái gì? Thằng oắt con chó chết này!”
Một thành viên của bang Bình Máu khẽ chọc đồng bọn đứng bên cạnh và ra dấu rằng: “có chuyện lớn rồi”.
Istrone đẹp trai cũng tỉnh lại khỏi cơn sốc.
Biểu cảm trên mặt hắn thì vô cùng phong phú, vừa xấu hổ, vừa lúng túng, da mặt thì hơi co thắt và run run.
‘Diễn xuất của thằng oắt con này … Chẳng nhẽ nó là diễn viên kịch nói của Thần điện Đêm Sáng à?’
Nikolay siết chặt nắm đấm.
Hắn cảm nhận được đám người đứng đằng sau mình đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt rằng: “Ông chủ của bọn họ vừa bị một con quỷ hút máu sai một thằng nhóc chửi thẳng vào mặt!”
‘Thằng chó chết này!’
‘Làm sao … nó dám … ngay cả Ma Năng Sư Máu nổi tiếng tàn nhẫn, hung bạo cũng chưa bao giờ chửi thẳng vào mặt mình một cách nhục nhã như vậy!’
Ngọn lửa giận dữ đốt cháy lý trí của Nikolay.
Hắn nhìn chằm chằm vào Istrone cứ như thể muốn xé rách một miếng thịt từ trên khuôn mặt đó xuống vậy.
Theo cái nhìn của Nikolay, hắn chỉ thực hiện đúng chức trách của mình, đó là hỏi tiến độ của nhiệm vụ mà đại công tước đã giao cho con quỷ hút máu kia.
‘Thế nhưng, thế nhưng thằng mặt trắng ấy đã làm cái gì?’
‘Con quỷ hút máu chó chết này quay đầu ra hiệu cho thằng nhóc tuỳ tùng của nó.
Sau đó, thằng oắt con kia hiểu ý nên đã tiến lên phía trước và, … và chửi mình là, con chó hoang bẩn thỉu kia cút ra xa một chút?’
‘Mà sau khi nghe thằng oắt đó nói xong, con quỷ hút máu kia lại còn nở một nụ cười vui sướng.’
‘Nó đang tận hưởng niềm vui khi làm nhục mình!’
‘Bị thằng cảnh sát trưởng uy hiếp, bị Hoa Diên Vĩ từ chối, bị lũ quỷ hút máu chết tiệt bức ép, và bây giờ thì bị thằng oắt này …’
Thales nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông đứng trước mình đang dần biến đổi.
Trong lúc cậu còn đang suy xét xem có nên đổ thêm dầu vào lửa không thì bỗng thấy hoa hết cả mắt!
Rắn Độc Đỏ đã dùng một tốc độ sét đánh để tóm lấy cổ Thales và nhấc bổng lên.
Ngay lập tức cậu cảm thấy khó thở.
Cho dù đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu bị người khác bóp cổ.
Khuôn mặt Thales bắt đầu nhăn nhó.
Giống như lần trước, cậu định đưa tay ra nắm lấy tay kẻ đang bóp cổ mình.
Thế nhưng lần này, thứ mà cậu sờ được chỉ là một làn da cứng như thép.
Rắn Độc Đỏ nhìn chằm chằm vào con quỷ hút máu đang đứng đối diện mình.
“Thằng mặt trắng! Con thú cưng bé nhỏ này của mày …”
Nhưng Nikolay còn chưa kịp nói hết câu thì một bàn tay đã đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.
Rắn Độc Đỏ không thể không buông Thales ra để lùi về phía sau!
*Bốp*
Hai người đứng yên.
Với một vẻ mặt u ám, Nikolay đón đỡ đòn tay nhanh như chớp của Istrone tấn công vào phần đầu của hắn!
“Nếu biết đây là thú cưng của ta thì đừng có động vào!” Istrone tóc vàng nói với giọng điệu chán ghét: “Loài đoản sinh.”
Thales ngã văng xuống mặt đất và bắt đầu ho khan theo thói quen (?).
Cậu bí mật thề với bản thân rằng sẽ không để bất cứ kẻ nào bóp cổ mình thêm một lần nào nữa.
Cảm giác đó quá thống khổ.
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Có không ít người của bang Bình Máu đã sờ vào vũ khí bên hông với vẻ mặt bất thiện.
“Thằng mặt trắng!” Lúc này, khuôn mặt của Nikolay trông rất vô cảm, thế nhưng đến cả Thales cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn đang trào dâng lên.
Rắn Độc Đỏ buông tay của ma cà rồng ra và gằn lên từng chữ một:
“Mày thử gọi tao một lần nữa như vậy xem?”
‘Hừ, mặc dù tốc độ của tên đoản sinh này không nhanh, thế nhưng bản năng và kinh nghiệm chiến đấu đều không hề kém chút nào.
Thế mà hắn lại tóm được tay phải của mình.’
‘Đối phó với người như này, kể cả mình có thể áp chế hắn về mặt tốc độ thì vẫn phải cực kì cẩn thận.
Không ngờ rằng lại gặp phải cao thủ gần đạt cấp Cực.’ Cảm xúc của Istrone khẽ chùng xuống khi hắn suy tư, cân nhắc xem nên ra chiêu tiếp theo như thế nào.
“Dáng vẻ khó chịu kia là làm sao vậy?” Ánh mắt Istrone trở nên dữ tợn.
“Chẳng nhẽ ta nói sai rồi sao? Hả cái thằng …”
Giây tiếp theo, quý tộc tóc vàng đột ngột quát lớn:
“… Loài đoản sinh này!”
Lời còn chưa kịp dứt, nắm đấm của Nikolay và bàn tay của Istrone đã va vào nhau ở trên không trung.
Vào khoảng khắc ấy, cả thế giới như dừng lại trong mắt Thales.
Nhưng ngay sau đó, dường như âm thanh và không khí tản ra xung quanh từ cái chạm kia đã tạo thành một đợt gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
*Bùm*
Khi thời gian lại một lần nữa trôi, cơn cuồng phong do cuộc chiến của họ tạo ra đột ngột thổi mạnh qua mặt Thales khiến cậu phải nhắm tịt hai mắt lại.
*Bùm* *Bang*
Lại hai cơn gió nữa lướt qua, Thales nhắm chặt hai mắt, quay cuồng.
Cậu phải dịch về sau mấy mét mới thoát khỏi ảnh hưởng từ cuộc chiến của Nikolay và Istrone.
“Tốc độ như này mà cũng dám khiêu chiến ta?” Quý tộc tóc vàng bật cười một cách quỷ dị, thân hình hắn chợt loé lên.
Nikolay tự biết mình quá chậm so với Istrone nên chỉ đành cắn răng, liên tục tung ra những cú đấm!
Giống như một bóng ma, thân hình Istrone hiện ra trong nháy mắt, rồi biến mất, rồi lại xuất hiện.
Còn Nikolay thì giống hệt một chiếc máy đang vận hành với công suất cực cao, mỗi đòn đánh của hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Cả hai đều mang vẻ mặt điên cuồng và giao thủ với nhau sáu chiêu chỉ trong nháy mắt.
Cơn cuồng phong đi kèm với những cú đấm khiến cho đám người bang Bình Máu đứng xung quanh không thể không dùng cánh tay để che chắn cho bản thân, cũng như xen ngang vào trận chiến.
Thales nhớ lại cuộc chiến giữa Ralf và Jala, đó là cuộc chiến của tốc độ và sự linh hoạt.
Còn đối với hai người trước mặt, thì nó giống một cuộc chiến của sức mạnh và sự bùng nổ hơn.
Thân hình Istrone thoáng hiện lên, chân trái Nikolay lùi về phía sau một bước.
Hai người nhìn chăm chú vào nhau với vẻ hung hăng.
‘Không đúng! Tại sao tốc độ của tên đoản sinh này càng ngày càng nhanh như vậy? Vậy mà sắp bắt kịp tốc độ của mình rồi!’ Istrone nhíu mày.
‘Hừ! Đúng là “trơn như bôi mỡ” quỷ hút máu! Thế nhưng chiêu tiếp theo của tao sẽ khiến mày nằm xuống!’ Vẻ mặt Nikolay dữ tợn.
Sắc mặt của cả hai đều vô cùng nghiêm trọng.
Họ đều cảm nhận được độ khó chịu và sự dẻo dai của đối thủ.
Cuộc giao tranh lại tiếp tục nổ ra mà không hề báo trước.
“Quỷ hút máu!”
Nikolay giận dữ gào lên.
Chiếc áo khoác màu đỏ rơi xuống đất.
Cả người hắn chuyển động.
Những mạch máu ở cách tay phải căng phồng lên.
Hắn tung một cú đấm đầy uy lực vào lồng ngực quý tộc ma cà rồng với một tốc độ kinh người.
“Loài đoản sinh!”
Istrone xì một tiếng, tỏ vẻ khinh thường và nhe răng nanh của mình ra ngay lập tức.
Một màn sương máu hiện lên, bao quanh người hắn.
Hình bóng Istrone lúc ẩn, lúc hiện.
Các ngón tay phải hoá thành những chiếc móng vuốt nhọn hoắt.
Lòng bàn tay hắn mở rộng ra, xé rách không khí và chộp về phía cổ họng Nikolay.
Thales rùng mình.
Cậu ngay lập tức bắt chước hành động của đám người xung quanh, đó là giơ hai tay lên che ở trước người để bảo vệ bản thân trước cơn cuồng phong với uy lực có lẽ là mạnh nhất từ nãy đến giờ chuẩn bị thổi tới.
Lực lượng mà hai bên tích luỹ từ nãy đến giờ va vào nhau ở giữa không trung.
Thales nhắm chặt hai mắt lại.
Thế nhưng không có bất kỳ cơn gió hay tiếng nổ mạnh nào truyền tới như đã dự kiến.
“Nếu đã chào hỏi nhau rồi.” Một giọng nói già nua vang lên.
“Thì giải tán đi.”
Thales từ từ mở to hai mắt.
Chỉ thấy móng vuốt sắc nhọn của Istrone và nắm đấm đầy uy lực của Nikolay bị một vị quý tộc cao tuổi đột ngột xuất hiện ở giữa sân dùng hai tay giữ chặt lại.
Ông ta có một khuôn mặt nhợt nhạt, âm u như một người chết.
Sức mạnh và kình khí lúc trước cứ như vậy mà lặng lẽ biến mất trong lòng bàn tay của ông già kia.
‘Không thể nào? Ngay cả khi ông ta chặn lại được động tác của hai người đó thì cũng phải có lực quán tính và ma sát chứ? Vì sao sức mạnh ở cấp độ đó va vào nhau mà lại không gây ra bất cứ tiếng động hay âm thanh nào?’
Thales sợ hãi nghĩ.
Lão già kia quay đầu sang bên trái, rồi lại quay đầu sang bên phải nhìn hai người.
Vẻ không cam lòng hiện lên trên mặt Istrone trong khi Nikolay thì là kiêng kỵ xen lẫn chút kinh ngạc.
‘Cấp Cực.’ Rắn Độc Đỏ nói thầm trong lòng.
‘Hơn nữa còn là một cao thủ cấp Cực! Chỉ có một bá tước ma cà rồng, thậm chí là một hầu tước mới sở hữu sức mạnh như thế này! Ngay cả ở lãnh địa Tiệc Lớn của “Sáu Trụ Cột” thì cũng không có nhiều người có sức mạnh như vậy!’
Lão già nở một nụ cười xấu xí rồi buông hai tay ra.
Hai người đang đánh nhau cũng hiểu ý, cùng lùi về phía sau một bước.
“Mong quý ngài Nikolay đây không cần chấp nhặt với một người trẻ tuổi.
Mời ngài rời khỏi đây.” Đôi môi khô khốc của ông ta lúc đóng, lúc mở, trông chẳng khác nào một con rối gỗ.
Nikolay nhìn đám người đứng xung quanh.
Chỉ thấy vẻ sợ hãi và căng thẳng đang hiện hữu trên khuôn mặt của bọn họ.
‘M* kiếp.
Một ngày đen đủi đến tột cùng!’
Hắn chợt nhận ra, chừng nào Ma Năng Sư Máu còn chưa trở lại, thì chừng đấy Bang Bình Máu còn vấp phải khó khăn.
‘Xem ra mình phải đích thân đến thành phố Thép để mời ngài ấy quay trở lại bằng mọi giá.’
Nikolay dữ dằn *Hừ* một tiếng.
Hắn ta nhìn lão già, rồi lại quay ra nhìn Istrone, người vẫn đang dùng ánh mắt để khiêu khích Nikolay, và nói:
“Tốt, tốt, tốt.”
“Mong rằng ngài công tước và đội Kỵ sĩ Chung Kết của ngài ấy cũng sẽ dễ tính như tôi.”
Mặc dù màu ửng hồng trên mặt còn chưa tan hết, nhưng Nikolay không nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Hắn vung mạnh tay lên, dẫn theo đám cấp dưới rời đi.
“Thằng oắt con, lúc mà bọn chúng hút khô máu trong người mày.”
Trước khi rời khỏi trang viên, Nikolay quay đầu lại lườm Thales và nói với giọng độc ác: “Nhớ đừng hét thảm quá.”
Thales thở ra một hơi ở dưới tận đáy lòng.
Cậu đã vượt qua.
Sự cố ở sảnh Mindis, cậu đã vượt qua.
Cậu đã tạm thời vượt qua.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của ông già quỷ dị kia khiến cho trái tim vừa mới ổn định của Thales lại đập loạn lên.
“Cho nên, người bạn nhỏ này … Tôi đoán là cậu có quan hệ với nhiệm vụ của bọn họ ở sảnh Mindis … Có đúng không?”
Chris Corleone quay đầu lại y như một con rối gỗ.
Với một đôi môi đầy nếp nhăn, ông ta nở một nụ cười và nói: “Dường như cả Hoa Diên Vĩ ba màu và bang Bình Máu … đều có hứng thú với cậu?”
………
“Cho nên ông nói là, vào ngày hôm sau hôm ông mang cậu bé ấy về.
Ông, quan thị tòng mà bệ hạ tín nhiệm nhất, cựu đại thần ngoại giao, người chủ đạo và đồng thời cũng là người ký tên “Hiệp ước pháo đài”, bá tước Gilbert Caso, và cả cậu nữa, hộ vệ bí mật đáng tin cậy nhất của bệ hạ, người mà ngay cả tôi cũng không thể biết được lai lịch, “Người vô danh” Yodel Cato …”
Đó là giọng của một người phụ nữ trưởng thành vang lên trong sảnh Mindis vào lúc mặt trời đã xuống núi.
“… cứ thế mà đánh mất đứa con trai, đồng thời cũng là người thừa kế duy nhất của bệ hạ?”
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp, khoảng 40 tuổi.
Bộ trang phục tiêu chuẩn màu xanh lam của nữ quan cung đình cấp cao nhất tôn lên vẻ thành thục và đoan trang của nàng.
Dưới ánh mắt của người phụ nữ ấy, cả Gilbert và Yodel đều hơi cúi đầu.
‘Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý cho cuộc gặp mặt này từ sớm.’ Gilbert nghĩ thầm, ‘Nhưng chẳng ngờ tới lại gặp đối phương trong tình huống như thế này.’
Nghĩ đến thân phận đặc biệt