Hai giờ sau.
“Chú ý bước chân!”
“Ổn định hơi thở!”
“Điểm mấu chốt của chiêu thức “Cơ thể sắt” nằm ở dưới chân.
Trong khoảnh khắc tiếp nhận công kích, điều chỉnh khoảng cách giữa hai chân.
Sau đó dùng sức!”
“Nếu không muốn chết thì giơ cao tấm khiên chắn về phía kẻ thù!”
Giọng nói trong trẻo của Jenny vang lên.
Đi cùng với nó là những cú chém không thương tiếc!
Thales nghiến răng, vung thanh kiếm trên tay phải lên rồi xoay tròn nó cùng với cơ thể.
Các mạch máu ở cánh tay trái thì căng phồng ra khi cậu cố dùng sức ở bả vai để nâng chiếc khiên gỗ có trọng lượng không tương xứng lên.
Sau đó, Thales hơi cong chân phải và chuẩn bị trượt nó ra xa hơn tuỳ thuộc vào cú đánh sắp nhận để giảm thiểu lực tác động.
*Bộp*
Gilbert đang đứng quan sát ở một bên khẽ nhắm mắt lại.
Sau khi Jenny dùng kiếm chém trúng phần dưới của tấm khiên, Thales lại mất cân bằng lần thứ hai mươi lăm và ngã sấp xuống mặt cát.
Lúc này, cơ thể cậu đã kiệt sức, vô cùng mệt mỏi, không thể giơ nổi chiếc khiên gỗ trên tay lên được nữa.
‘Nhưng, chết tiệt!’
Người Xuyên Việt mở to miệng, thở hổn hển, nỗ lực ngẩng đầu và ngực lên.
Tuy nhiên chiếc khiên nặng trĩu đè lên ngực trái khiến cậu không có cách nào gượng dậy khỏi mặt đất.
‘Bà cô này, kiêm tình nhân của cha mình.
Rõ ràng cô ấy đã vung kiếm liên tục trong hai giờ nhưng vì cái gì, vì cái gì mà không thấy bất cứ dấu hiệu nào của việc xuống sức xuất hiện?’
“Hơn ba nghìn năm trước, kiếm thuật quân dụng phương Bắc có khởi nguyên từ cổ quốc Sovan xa xưa, hình thành cùng với thời kì của các nhà vua, tức là trước cả Đế chế Cổ Đại.” Dường như nhìn thấu tâm tư của Thales, giọng nói Gilbert vang lên giữa khu đất trống: “Dựa trên các ghi chép để lại, lúc đó, các cuộc chiến khốc liệt giữa tộc tinh linh cổ và loài rồng nổ ra liên tục, còn các vị vua của loài người ở phương Bắc thì bị tộc người thú cổ xâm lược.”
“Bộ kiếm thuật này sinh ra để dùng cho việc tác chiến với tộc người thú cổ, thậm chí là cả loài rồng – những đối thủ đáng sợ có sức mạnh, kích thước vượt xa loài người.” Gilbert nghiêm túc nhìn Thales đang nằm dưới mặt đất, nhẹ giọng nói: “Đây chính là bộ kiếm thuật được dùng để chiến đấu cổ xưa nhất trong lịch sử loài người.
Dưới những hoàn cảnh bất lợi nặng nề, giữa các cuộc chiến của tuyệt vọng, trong sự phản kích gần như chỉ có con đường chết và những cuộc xung phong chẳng khác nào tự sát, nhóm hiệp sĩ đầu tiên đã thức tỉnh Lực Lượng Siêu Phàm, hay ngày nay còn được gọi là Lực Lượng Chung Kết.
Họ trở thành những cao thủ cấp Siêu Phàm sớm nhất trong lịch sử loài người.”
Ánh sáng chợt loé lên trong mắt Gilbert: “Quý cô Jenny đây chính là một trong những người xuất sắc nhất ở cấp độ Siêu Phàm.
Chưa nói đến Lực Lượng Chung Kết đặc thù mà nàng sở hữu, nguyên chỉ sức quan sát, khả năng bùng nổ sức mạnh, kỹ năng giữ thăng bằng, có thể nói là toàn bộ tố chất của cơ thể đều ở một cấp độ khác so với ngài.
Chênh lệch giữa nàng ấy và ngài, chẳng khác nào như người thú cổ hung mãnh, cường hãn so với nhân loại nhỏ yếu năm đó.”
Thales hết sức kinh ngạc mà cũng không kém phần lúng túng – đến bây giờ cậu vẫn chưa biết nên sống chung với vị “tình nhân” của cha mình này như thế nào.
Cậu quay sang nhìn Jenny, chỉ thấy đối phương vẫn đang bẻ cổ tay với một vẻ mặt ung dung, tựa hồ như nàng chẳng thèm để ý đến những lời khen ngợi vừa rồi của Gilbert.
“Trong quá trình sử dụng và tích luỹ, Lực Lượng Siêu Phàm dần tiến thêm một bước.
Loại sức mạnh này sẽ càng ngày càng mạnh.
Các hiệp sĩ bắt đầu học cách khống chế thứ sức mạnh khổng lồ mà khó lường này để rồi đạt đến mức có thể tuỳ tâm sử dụng chúng.
So với cấp Siêu Phàm, những hiệp sĩ này đã tiến thêm một bước dài, họ sở hữu một cường độ sức mạnh sâu không lường được và những kỹ năng tuyệt diệu vô song.
Bọn họ bắt điều hiểu được bản chất của sức mạnh và chiến đấu, biến hoá tự do, không chút câu nệ.
Họ có thể kết thúc một trận chiến với một hiệu quả lớn nhất và tổn thất ở mức nhỏ nhất.” Gilbert bước lên trước, bí mật gật đầu với một khoảng không ở chỗ nào đó:
“Đây là cấp Cực, những người mạnh nhất đã vượt qua ranh giới cực hạn của sức mạnh.”
Thales ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Cậu nhớ tới khả năng khống chế không khí một cách tuỳ tâm sở dục của Asda, nhớ tới cách di chuyển như một bóng ma của Yodel.
“Cấp Phàm, Siêu Phàm và Cực.
Sau khi nhân loại trở nên cường thịnh, hệ thống phân loại sức mạnh này ngày càng phổ biến hơn và dần được lan truyền rộng rãi đến các chủng tộc khác.” Gilbert nhìn sắc trời, quay sang gật gật đầu với Jenny: “Tộc người thú cổ, tinh linh cổ, thậm chí ngay cả người dị năng cùng với … cũng bắt đầu sử dụng cách phân loại như vậy.”
“Mà tất cả những thứ đó đều bắt nguồn từ kiếm thuật quân dụng phương Bắc, bắt nguồn từ lòng dũng cảm chiến đấu chống lại người thú và loài rồng chỉ để sinh tồn.”
“Hiện giờ, mối đe doạ của người thú cổ đã không còn, loài rồng cũng biến mất khỏi thế giới, cho nên kiếm thuật quân dụng phương Bắc cũng không tiếp tục được truyền bá nữa.
Thậm chí, ngay cả trong quân đội của vương quốc Aixenter, vương quốc chiếm cứ vùng đất Bắc cổ xưa – những con người lấy dòng máu đất Bắc làm điều tự hào – cũng sớm đã từ bỏ bộ kiếm thuật này.
Hiện nay, nơi còn lưu giữ lại toàn bộ di sản của kiếm thuật quân dụng phương Bắc cũng chỉ có vương quốc Star và Ngọn Tháp Chung Kết.”
“Tiểu thư Jenny đây là một trong số ít những người thành thạo nó.
Đối với bộ kiếm thuật đã từng cứu vớt tổ tiên chúng ta, cậu chủ nhỏ Thales, kính mong ngài hãy trân trọng nó, không lơ là trong luyện tập.”
‘Kiếm thuật chống lại loài rồng và người thú?’
‘Chẳng trách.’ Thales vừa nghĩ vừa buồn bực sau khi đã khôi phục lại tinh thần.
‘Bảo sao khi mình vung kiếm lên trông chẳng khác gì một đứa cháu trai vậy.’
Thales hồi tưởng lại cách mà bản thân giơ khiên và vung kiếm lên (bị kiếm kéo theo), di động bước chân (bị quán tính của khiên lôi đi), cộng với đối luyện cùng Jenny (Jenny luyện cậu), nhìn y hệt một thằng ngốc.
Thales, sau khi cảm thấy mình vừa bị biến thành một đứa cháu trai và ăn đòn trong hai giờ liền nên không nói gì mà chỉ than khẽ, rồi ngã nhoài ra phía sau với một vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Miệng vết thương cũ của cậu đã có dấu hiệu bị rách ra.
Buổi học sáng hôm nay sẽ dừng ở đây.” Jenny nhìn ánh mặt trời giữa không trung, rồi ném khiên và kiếm xuống.
“Ba thức phòng thủ của kiếm thuật quân dụng phương Bắc chính là bài học trong một tuần này.
Còn cưỡi ngựa thì …” Jenny liếc sang chú ngựa con cạnh chiếc cọc đang vui vẻ nô đùa với những con bướm vây quanh, rồi lại nhìn Thales đang tốn sức gỡ chiếc khiên gỗ ra khỏi cánh tay trái của mình và thở dài, lắc đầu, nói: “Đi tắm rửa đi.
Rồi ăn cơm trưa.
Một giờ chiều, Gilbert sẽ chuẩn bị một khoá học ở trong nhà dành cho cậu.”
‘Khoá học buổi chiều?’
‘Ông trời ơi, có phải buổi tối còn một tiết tự học nữa hay không?’
Là một người đã quen với việc sinh hoạt không có quy luật, Thales lại thở dài.
Sau khi cơn đau nhức toàn thân ập đến, cậu nhắm mắt lại, mặc cho số phận.
Chỉ thấy đứa con ngoài giá thú tôn quý nhất của vương thất Star cố hết sức để cởi trang bị trên người ra với một vẻ bất đắc dĩ (rút cánh tay trái của mình ra khỏi tấm khiên), rồi tập tễnh tiến vào sảnh Mindis.
Cậu chỉ có một tiếng để tắm rửa và ăn uống.
“Không thể không công nhận rằng sự hiểu biết và khả năng học hỏi của cậu ấy rất tốt.
Mới chỉ hai giờ, cậu ấy đã sơ bộ nắm được tinh thần cơ bản của bộ kiếm thuật này.” Gilbert đưa mắt nhìn Thales rời đi, phá vỡ sự im lặng và gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tầm tuổi ấy, tôi dựa vào cơ thể để luyện kiếm, còn đứa trẻ này thì sử dụng cái đầu để học kiếm.”
“So với điều này.
Đừng nói với tôi là khả năng quan sát của các người kém đến mức không nhìn thấy những biểu hiện bất thường trên người cậu ấy!” Sắc mặt Jenny đột nhiên trở nên nghiêm trọng sau khi Thales khuất khỏi tầm mắt của cô.
Nàng vừa nói chuyện với Gilbert, vừa liếc nhìn không khí xung quanh với vẻ nghi ngờ: “Tôi vẫn còn nhớ rõ là cái mặt nạ bị nguyền rủa kia có thể nhìn thấy rõ từng hạt bụi ở khoảng cách hơn một trăm mét.”
“Đừng dò xét, Yodel không ở gần đây.” Nhìn động thái căng thẳng của Jenny, Gilbert chắp hai tay ra đằng sau, bình tĩnh nói: “Kể từ sau khi vụ bắt cóc bất ngờ của tộc ma cà rồng kia xảy ra, Yodel chưa bao giờ rời xa khỏi Thales.”
“Ngoài ra, chúng tôi cũng đã nhận thấy …” Gilbert hơi cau mày: “Đứa trẻ kia mới chỉ bảy tuổi và bị thương không nhẹ trong vòng hai ngày gần đây.
Thế nhưng cũng chỉ trong từng ấy thời gian, vậy mà các vết thương đã tốt lên trông thấy … Dưới ánh mặt trời luyện kiếm trong hai giờ mà không có vấn đề gì … Chẳng trách Ngọn Đèn Huyết Thống không có bất cứ phản ứng gì trong vòng bảy năm …”
“Loại thể chất này đã không thể hình dung như “khác với người thường” được nữa rồi, quả thực chẳng khác nào …” Ông ta thở dài, cố không nghĩ tới một khả năng khác của việc này: “Gia tộc Jadestar.
Không hổ là dòng máu hoàng gia lâu đời nhất còn sót lại trên thế giới này.”
Jenny cũng giữ im lặng, vô cùng ăn ý mà không nói thêm bất cứ câu gì nữa.
Nữ quan cung đình cúi người, phủi phủi đống bụi đất bám vào giày:
“Nói đến quỷ hút máu, tại sao ông lại tiết lộ thân phận của Thales cho bọn họ? Lại còn mời họ vào ở sảnh Mindis? Chẳng nhẽ ông tin tưởng thoả thuận giữa Thales và nữ đại công tước đang gặp nạn kia? Rốt cuộc thì cậu ấy mới chỉ bảy tuổi … Mà ông cũng hiểu, lũ quỷ hút máu ấy đã giết người của chúng ta, chúng ta không có cách nào để tin tưởng bọn họ được … Và đối với lũ quỷ hút máu ấy, sự xuất hiện đột ngột của chúng ta cũng là ngoài ý muốn.
Không có khả năng bọn họ sẽ tin tưởng chúng ta.”
“Cô đã nói đáp án rồi đấy.” Đôi mắt Gilbert phát ra ánh sáng.
Ông ta nhớ tới lão già ma cà rồng sở hữu khuôn mặt tĩnh mịch nhưng vô cùng khôn khéo kia: “Nguyên nhân chính là thiếu tin tưởng, thiếu kiêng dè, thậm chí là thiếu uy hiếp giữa hai bên.”
“Cho nên mới phải dùng bí mật của từng người và lợi ích chung để ràng buộc lẫn nhau.
Đây chính là sự ăn ý và hiểu ngầm trong ngoại giao.
Khác biệt hoàn toàn với việc điều tra rõ ràng, minh bạch các vụ án.”
“Hừ, giả thần giả quỷ, thần thần bí bí.” Dường như những hồi ức xẩu của Jenny bị gợi lên, nàng vừa rời sân huấn luyện và tiến vào trong phòng, vừa nói với vẻ khó chịu: “Lại thêm một Morat.”
“Cảm tạ sự khích lệ của ngài, quý cô Jenny.” Gilbert khẽ nhấc chiếc mũ dạ trên đầu lên, mỉm cười: “Có thể được đánh đồng cùng với thủ lĩnh Bí Khoa của vương quốc, kẻ hèn này vô cùng vinh hạnh.”
‘Và …’ – Gilbert không để tâm tới sự bất lịch sự của Jenny mà chỉ thầm nghĩ – ‘Nói về tâm nhãn (1), mặc dù đứa bé ấy mới chỉ bảy tuổi, nhưng nó không hề kém cỏi chút nào so với vị nữ đại công tước mấy trăm tuổi kia.’
………
Trên thực tế, nửa tiếng sau, khi mà Gilbert và Jenny cùng đi tới phòng đọc sách, Thales, người vừa mới tắm rửa vội vàng để đi ăn cơm, đang cau có nhìn bé gái mắt đỏ, mặt không cảm xúc đứng ở trước người.
Tuỳ tùng của nàng – Rolana và Istrone – thì đang giằng co với những hộ vệ là các Kiếm Sĩ Chung Kết đang vây kín xung quanh Thales.
“Lùi về phía sau, quỷ hút máu.” Một kiếm sĩ dường như là thủ lĩnh trừng đôi mắt phía sau bộ mũ giáp lên và nói với vẻ khó chịu: “Nơi này không chào đón các người.”
“Đừng hiểu lầm, ta cũng chẳng yêu thích các ngươi là bao, loài đoản sinh.” Lời nói khinh khỉnh của Istrone càng khiến cho những hộ vệ khó chịu.
“Còn nhớ không? Người như ngươi ngày hôm qua ta đã giết tám đứa.” Hắn nói với giọng điệu vừa châm chọc, vừa khiêu khích.
Thales nhíu mày, cắn một miếng sườn bò đã được nêm nếm gia vị cẩn thận từ chiếc nĩa ở trên tay.
Từ khi sống lại tới nay, dường như cậu chưa được ăn một món nào ngon đến mức phải tự tán thưởng từ trong thâm tâm.
Đồng thời, Thales cũng cẩn thận tránh khỏi ánh mắt của bé gái hơi mập đứng đối diện kia – ánh mắt của nàng có gì đó sai sai.
‘Đáng tiếc, mùi vị này, đại loại thì kiểu gì cũng không bằng miếng thịt chó ăn cùng với Jala khi xưa.”
Thales nhìn tình cảnh ngay trước mắt, thở dài.
‘Đau đầu thật.’
“Con chuột hèn hạ kia, mày sẽ không có cơ hội để trốn trong chiếc bình hoa nữa đâu.” Nhiệt độ trong giọng nói của vị kiếm sĩ thủ lĩnh gần như hạ xuống mức âm.
Thanh kiếm bạc bên hông anh ta đã được nhích ra khỏi vỏ: “Bước thử lên xem? Ta rất vui lòng báo