“Quốc vương đời kế tiếp? Rõ ràng là tối hôm qua thuộc hạ của cậu đã thổi phồng lên.” Bé gái bụ bẫm bĩu môi.
Nàng ăn mặc bộ quần áo trẻ con vốn được chuẩn bị cho Thales, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Sau đó, nàng ngồi xuống tấm thảm cạnh lò sưởi và tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta phát hiện ra hiện tại cậu thậm chí còn chẳng phải là một hoàng tử.”
‘Đương nhiên là không phải rồi.
Từ trên xuống dưới toàn bộ cái vương quốc này, số người biết quốc vương có con trai có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay.’ Thales nghĩ thầm.
‘Chẳng nhẽ tôi lại nói cho cô biết Gilbert cố ý nói như vậy là do khó chịu với cái tên tóc vàng thích khoe khoang kia hả?’ Thales âm thầm khinh bỉ ở trong lòng.
“Tôi cho rằng.” Thales hít một hơi thật sâu, nhìn đôi mắt đỏ thẫm ở trước mặt và nói: “Trước đó, chúng ta đã nói xong chuyện này tại trang viên Vine: vì máu của tôi uống rất ngon, nên chỉ cần cô bỏ cái ý định uống một lần cạn khô kia đi thì tôi sẽ cung cấp một lượng máu nhất định theo định kỳ.
Sau khi tận hưởng lượng máu đó và phục vụ cho tôi, tôi sẽ cam đoan một nơi ở an toàn cho các người ở Star.”
“Nhưng cậu không có quyền lực này.” Mặc dù Serena nói rất chậm rãi nhưng giọng điệu thì chắc như đinh đóng cột: “Để che chở cho chúng tôi.”
“Được rồi, đúng vậy, tôi là một đứa con ngoài giá thú.
Cho nên không phải tôi, mà là cha tôi sẽ cam đoạn cho sự an toàn của các người …”
Serena đột ngột ngắt lời: “Nhưng cậu không phải là cha của cậu, cũng không phải quốc vương.”
“Cho nên.” Thales tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Rất xin lỗi.
Nhưng các người đã dọn đến ở sảnh Mindis.
Bí mật thì cũng đã bị chúng tôi biết.
Mà tôi nghĩ rằng đại khái gia tộc Convendier cũng sẽ không chào đón sự trở lại của các người …”
“Nửa pint.” (1) Loli mắt đỏ nói mà mặt không đổi sắc.
“Cái gì?”
“Máu, mỗi ngày ta muốn nửa pint.” Nàng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Thales.
“Mỗi ngày … nửa pint?” Thales cũng nheo mắt lại nhìn nữ đại công tước của đại lục phía Đông.
‘Chỉ vì máu của mình thôi hay sao?’
‘Máu của đứa bé này, rất đặc biệt.’ – Serena nói thầm trong lòng – ‘Chính loại máu tràn đầy sức sống và năng lượng này đã đánh thức mình khỏi giấc ngủ mê đầy hỗn loạn.
Tuy rằng khi vừa tỉnh dậy đã phát hiện ra có người đang gặm cổ mình chẳng thể khiến ai cảm thấy vui sướng được.’ – Serena bĩu môi một cách khó chịu và sờ sờ vào cổ.
‘Thales, đừng quên, ngày hôm qua, chính phiên bản xác ướp của “cô bé” kia …’ – Một bên khác, Thales tự nhắc nhở bản thân – ‘… suýt chút nữa đã lấy cái mạng nhỏ này.’ Nghĩ đến việc bản thân từng bị một cỗ xác ướp ngoạm vào cổ và hút máu như một cái máy bơm nước …, tâm tình Thales cũng trở nên phức tạp.
Đồng thời cậu cũng lắc lư cái cổ một cách mất tự nhiên.
Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, tận cho đến khi một bên phá vỡ sự im lặng.
“Đùa phải không? Mỗi ngày nửa pint? Chẳng bằng hút khô luôn tôi cho rồi!” Thales kiễng chân lên và vỗ rầm một cái vào bàn (không thì thấp quá vỗ không tới), sau đó trừng mắt lên nhìn đối phương không chút yếu thế.
Chỉ là đôi khi đột nhiên nghĩ đến hình dạng xác ướp của nàng, trong lòng cậu hơi nao nao.
“Ta hận không thể hút từng giọt máu trong cơ thể cậu.” Serena trừng đôi mắt màu đỏ lên, đáp lại một cách nghiêm túc nhưng cũng có thể khiến người ta sởn tóc gáy: “Nhưng cung cấp máu trong dài hạn hiển nhiên là việc làm có lợi nhất.”
“Tính toán cũng kỹ càng đấy!” Thales mỉa mai.
“Mỗi ngày ba phần tư pint, ta muốn khôi phục nhanh chóng.” Ánh mắt Serena dần trở nên lạnh lẽo.
Giọng điệu của nàng khiến người ta không thể nghi ngờ.
“Cô cho rằng tôi là Tiểu Cường (2) cứ mỗi lần lên cấp là sẽ lại đầy máu hay sao?” Đáp trả lại ánh mắt của đối phương, Thales nghiến răng: “Mỗi ngày đều đi hiến máu cho cô – không có cửa!”
“Ta không hiểu cậu đang nói cái gì.” Đối mặt với những lời nói điên khùng mà Người Xuyên Việt vô tình thốt ra khỏi miệng, loli mặt lạnh lựa chọn cách phớt lờ: “Mỗi tuần một lần, hai pint.”
“Nửa năm một lần! Một phần mười pint! Đây là còn nể mặt tình hữu nghị của chúng ta!” Thales hung hăng đáp trả.
“Hai tuần một lần, một pint rưỡi.
Hãy dùng hành động để minh chứng cho tình hữu nghị đó.”
“Nhiều nhất là mỗi tháng một lần! Tôi cũng cần phải có thời gian để tái tạo lại máu!”
Serena chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất.
Cặp đồng tử đỏ tươi nhìn thẳng vào Thales khiến người sau rùng mình.
“Nhóc con, đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta.”
“Cậu còn có thể đứng ở chỗ này và hít thở không khí chỉ bởi vì ta cảm thấy hứng thú với máu của cậu mà thôi.”
Đôi mắt Serena khẽ chớp.
Nét mặt lạnh lùng của nàng khiến người ta rét run!
“Nếu chúng ta quyết tâm rời đi bất kể có phải hy sinh bao nhiêu đi chăng nữa thì không ai có thể ngăn cản.
Huống chi …” Đôi mắt Serena chuyển động đầy bí ẩn nhưng cặp đồng tử thì vẫn không rời khỏi ánh mắt của Thales.
Nó khiến Người Xuyên Việt dựng ngược hết tóc gáy.
“Nơi này che giấu bí mật về người thừa kế của Star.
Đoán xem, các đại lãnh chúa, các đại quý tộc, có hay không cảm thấy hứng thú với việc này?”
Thales rùng mình ngay tức thì.
‘Đáng chết, lão yêu bà (3) này.’ Thales chửi thầm.
Thế nhưng kinh nghiệm nghiên cứu thực địa ở kiếp trước nhắc nhở cậu rằng, nếu như bản thân là một bên khác trong cuộc đàm phán thì tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế.
“Tốt thôi.” Thales cố nặn ra nụ cười đầy vui sướng ở trên mặt: “Em gái của cô chắc cũng nhớ cô lắm nhỉ? Đặc biệt hơn là, không những cô chọn đi nghỉ ngơi ở Star mà lại còn biến thành một bé gái đáng yêu, bụ bẫm.”
“Đến lúc đó, tôi không có cách nào trở thành người thừa kế.
Cô cũng chẳng thể quay về vương quốc Bóng Đêm.
Một khi đã xứng đôi như vậy …”
Nụ cười của Thales càng trở nên xán lạn: “Chẳng bằng gả cho tôi đi.”
Giọng nói nhỏ dần.
Biểu cảm trên mặt Serena không thay đổi, ánh mắt không chuyển động, cơ thể cũng không nhúc nhích.
Nhưng chẳng biết vì sao, sau một cái rùng mình, Thales cảm thấy bầu không khí ở xung quanh bỗng lạnh đến thấu xương.
Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau suốt mười mấy giây.
Giữa sự im lặng, Serena đột nhiên thốt ra một câu với tốc độ cực kì chậm rãi:
“Xem ra, cậu thực sự muốn mối quan hệ này xấu đi.”
Vừa nói xong, Serena đột nhiên nhếch mép cười, để lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ!
Thales sửng sốt.
Tay phải giấu ở phía sau của cậu run lên.
Con dao găm JC đã được chuẩn bị tốt, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào!
“Vậy là được rồi.” Khoé miệng Serena cong lên đầy bí ẩn.
Nàng vừa liếm răng nanh vừa nói.
‘Với góc độ và khoảng cách này, mình có thể chống cự được khoảng hơn mười giây.’
Thales cúi đầu, cau mày, nuốt nước bọt.
‘Chỉ cần không gặp phải Chris thì Yodel có thể đến ngay lập tức.
Đội hộ vệ cùng với Jenny và Gilbert vẫn còn ở trên hành lang.
Nhưng mà Istrone và Rolana cũng thế.
Đáng giận!’
Nhưng nếu như đã nhận được kết quả xấu nhất, Thales cũng chỉ còn cách đối mặt.
Cậu hơi cong chân sau, kéo giãn hai chân ra.
Cánh tay trái chuẩn bị nâng lên, tay phải nắm chặt dao găm.
Vừa nhìn đã thấy đây là một tư thế “Cơ thể sắt” tiêu chuẩn.
‘Kiếm thuật quân dụng phương Bắc.
Mặc dù mới chỉ luyện tập trong hai giờ nhưng hy vọng mày xứng đáng với những nỗ lực mà tao bỏ ra.’ Thales cười khổ từ tận đáy lòng.
Đây là lần đầu tiên Serena đột nhiên nở ra một nụ cười khiến người ta cảm thấy bất an.
Giọng nói trẻ thơ vang lên, nhưng khi truyền đến đến tai Thales thì nó lại trở nên vô cùng đáng sợ:
“Vậy thì ta cũng chỉ còn cách thoả hiệp.
Như cậu nói, mỗi tháng một lần nhé.”
“Thales nói bao nhiêu thì bấy nhiêu pint.”
‘Lấy cánh tay trái làm lá chắn để ngăn lại đợt công kích đầu tiên của cô ta.
Dựa theo những kinh nghiệm chiến đấu với cỗ xác ướp tối hôm qua, không biết … Ơ?’
Thales đột nhiên phản ứng lại với những gì Serena vừa nói.
‘Cái gì?’
‘Thoả hiệp?’
Thales vô cùng kinh ngạc.
Mồm cậu há hốc ra, lớn tới mức đủ để nhét cả hai nắm tay của Serena vào.
‘Bên này mình còn đang chuẩn bị “Asashi” (4), bên kia quân địch đã … đầu hàng?’
‘Tại sao mọi thứ lại không diễn ra đúng như kịch bản?’
Sự tình càng đáng sợ hơn xảy ra sau đó.
Chỉ thấy hai cái má lúm đồng tiền hiện lên trên khuôn mặt vô cùng đáng yêu của Serena.
Tiểu loli tỏ vẻ ngượng ngùng, vừa cười vừa nói: “Thales thân yêu,