“Có vẻ như mẹ tôi đã gây ra rất nhiều rắc rối cho ngài.”
Thales tỏ ra kiên quyết, quyết tâm hỏi về thân phận của người mẹ bí ẩn của mình.
Liscia khinh thường, cười khẽ.
“Rắc rối?” Đại chủ tế quyến rũ bước tới trước người cậu, ánh mắt rất đáng sợ: “Đâu chỉ.”
“Cô ta là một cơn ác mộng.”
‘Ác mộng?’ Thales chợt nhớ tới thái độ thờ ơ và coi thường của Kaiser đối với mình, không khỏi sửng sốt.
“Cậu nên rời đi, dòng máu vương quốc.” Liscia nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: “Ta đã gặp cậu rồi, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành.”
Thales hoàn hồn, nghiến răng, tiến lên trước một bước.
“Therren Girana.”
Nghe thấy cái tên này, Liscia đột nhiên dừng lại, sắc thái trong mắt cũng liên tục thay đổi.
Thales tiếp tục: “Đây là tên của mẹ tôi.
Tôi không biết cái tên này có ý nghĩa gì đối với ngài – thế nhưng bất luận bà ấy là người như thế nào, tôi cũng muốn biết!”
Liscia hơi cúi đầu, chớp mắt.
Ngay sau đó, Thales kinh ngạc phát hiện ra tất cả đèn Bất Diệt trong phòng sáng bừng lên, chiếu rọi căn phòng đá u ám.
Ngọn lửa bên trong đèn vốn đang cháy một cách yên tĩnh và dịu dàng, bỗng phát ra những tiếng nổ lách tách.
‘Đây là… Thần thuật sao?’
Cậu siết chặt tay trái.
Liscia nhìn vào đôi mắt xám của Thales, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Sau cùng, nàng phẩy tay áo với vẻ chán ghét.
“Cậu quả thực là sự tiếp nối của cơn ác mộng đó.”
“Cho cậu một lời khuyên: đừng có đi tìm hiểu về người mẹ chết tiệt kia của cậu.
Ta càng sẽ không nói bất cứ thứ gì.”
Thales sững sờ nhìn Liscia.
Nhưng cậu vẫn cố nén sự không vui của mình xuống, vội nói:
“Nhưng ngài đã nói cho tôi biết! Nói cho đứa con trai của một người mẹ rằng, bà ấy là một cơn ác mộng!”
Thales ngẩng đầu lên, tỏ ra không chút yếu thế mà nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh lùng của Liscia.
“Ngược lại tôi rất tò mò, rốt cuộc thì bà ấy là ác mộng của ai? Cha tôi?” Thales nghiến răng: “Hay vẫn là của ngài?”
Đôi mắt của Liscia đột nhiên phát ra tia sáng chói loà.
Đó không phải là mô tả, mà đúng là ánh sáng vàng chói thực sự!
Chói đến mức Thales không thể mở mắt ra!
Thales giật mình, lùi về sau một bước.
Cậu nâng tay trái lên che ở trước mắt, tay phải rờ vào dao găm JC.
Dưới thứ ánh sáng vàng chói đó, cậu cảm thấy rất khó chịu.
‘Vậy đây chính là sức mạnh đến từ nữ thần Hoàng Hôn?’
“Nói năng cẩn thận, phàm nhân.” Với đôi mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt đến mức không thể thấy rõ đồng tử, lúc này Liscia vô cùng uy nghiêm, mà lại hết sức bình thản:
“Trên thế giới phàm trần này, không một ai hiểu rõ về sự đáng ghét, cũng như đáng hận của mẹ cậu hơn ta.”
Thales sững người.
“Cô ta là một con đi*m lạnh lùng, tàn nhẫn, nham hiểm, xảo quyệt; điên cuồng, ám ảnh với quyền lực và sức mạnh.”
“Mỗi một hành động của cô ta đều đi cùng với một mục đích xấu xa mà không thể tiết lộ cho người khác biết.”
“Nhớ kỹ lời của ta – quên triệt để cô ta đi, nếu không, có một ngày sẽ hối hận không kịp đâu.”
………
Thales bước xuống vài bậc cầu thang trong lơ đãng.
Cậu bước theo sau Jenny trên một lối đi không biết ở tầng mấy của cung điện Phục Hưng.
Những lời mà Liscia vừa nói vẫn còn đọng lại trong lòng cậu, rất lâu không thể tan đi.
‘Lạnh lùng, tàn nhẫn, nham hiểm, xảo quyệt?’
‘Điên cuồng, ám ảnh với quyền lực và sức mạnh?’
‘Rốt cuộc thì mẹ của mình là ai?’
Jenny nhìn bộ dạng của Thales, khẽ lắc đầu.
“Đừng để ở trong lòng,” Jenny bĩu môi: “Liscia không thích cậu, đây cũng là việc bình thường – từ trước đến nay người phụ nữ đó vẫn luôn cố chấp, không chịu buông bỏ bất cứ chuyện gì.”
Thales tò mò ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy nữ quan cung đình thản nhiên nói: “Năm đó, trước khi trở thành chủ tế, nàng đã có hôn ước với cha cậu.”
Thales đã bị sốc khi nghe thấy điều đó.
“Hôn ước?”
“Đúng vậy… Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, bọn họ không thể kết hôn.”
Jenny khinh thường:
“Liscia – người phụ nữ không thể sống nếu thiếu đàn ông kia, trong cơn giận dữ đã chạy đến thần điện Hoàng Hôn và quyết định phục vụ nữ thần cả đời từ đó.”
“Vì vậy mà nàng cũng không thích ta – người tình của quốc vương.”
Thales, người vừa mới được nghe một mẩu chuyện phiếm khổng lồ, giật mình, há hốc mồm.
“Nhưng vậy thì đã sao,” Trong khoảnh khắc ấy, Jenny đã khôi phục lại dáng vẻ khôn khéo và lão luyện của mình.
Nữ quan cung đình khẽ nhếch mép: “Tại sao phải để đôi mắt của nàng chi phối vận mệnh của mình?”
“Cho dù đó là ánh mắt của thần linh.”
Lúc này, Jenny dừng trước của một căn phòng đá lớn hơn, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Đến đây.
Tương tự, vẫn là một mình cậu vào.” Nhìn căn phòng đá này, vẻ mặt tự tin và lão luyện ban đầu của Jenny đã biến mất.
Nàng thở dài đầy phiền muộn.
“Nơi này chỉ có các người mới có thể vào.” Nữ quan nói nhỏ.
“Tôi… Chúng tôi?” Thales nghi hoặc.
Rốt cuộc cậu cũng đã nhận ra rằng Jenny có gì đó khác thường khi đứng trước cánh cửa này.
Nhưng Jenny cũng không đưa ra bất kỳ giải thích nào mà chỉ đẩy cậu vào trong đó.
………
Thành Vĩnh Tinh.
Cổng thành phía Tây.
“Đợi đã! Kia có phải là đội xe ngựa của gia tộc Karabeyan không? Xin hỏi bá tước Karabeyan có ở trong đó không? Dượng? Có phải dượng không?”
Một đội hiệp sĩ cầm lá cờ có biểu tượng quạ một cánh lao tới từ cổng thành và bắt kịp chiếc xe ngựa được hơn chục hiệp sĩ hộ tống.
Có một biểu tượng của hai toà tháp và một thanh kiếm được khắc trên cửa xe ngựa.
Dẫn đầu các hiệp sĩ cầm lá cờ quạ một cánh là một vị quý tộc khoảng chừng ba mươi mấy tuổi.
Anh ta tăng tốc, phi đến trước xe ngựa, rồi nhìn vị quý tộc già, uy nghiêm có hai bên tóc mai đã ngả màu hoa râm ở trên đó.
“Derek, là cháu? Đường đường là bá tước trẻ