Khu Hạ Thành, phố Ngầm, quán bar Hoàng Hôn.
“Hôm trước cháu nên đi xem, một biển người… Đặc biệt là lúc Hoàng tử thứ hai xuất hiện, những tiếng reo hò đó, chú cũng không nhịn được mà hét theo tận hai lần… Này thằng nhóc! Nhìn đường!”
Một cậu bé khoảng mười tuổi đang ôm một cái túi đầy ắp khoai tây và cố chen qua Edmond mập mạp và hung dữ với vẻ mặt đau khổ.
Edmond khịt mũi, rồi quay đầu lại và tiếp tục loay hoay với đống đồ ăn trên đĩa: “Haha, cháu chưa biết đúng không? Hoàng tử mới tên là Thales, giống y như đúc tên cái thằng nhóc vô lại, tóc đen mà hay đến đây xin đồ ăn miễn phí ấy… Thằng này, nhìn cái gì, chuyện của Hoàng tử điện hạ liên quan gì tới mày? Tiếp tục làm việc đi!”
“Nghe nói “Tay chơi” Kaiser định dùng mạng sống của nó để đổi lấy hòa bình từ Aixenter… Hôm nay mọi người trên thị trường đều bàn luận về chuyện này.
Ai ai cũng vô cùng căm phẫn, nói các lãnh chúa của Star đều là những kẻ vô dụng, không bảo vệ được quốc gia, vương thất đã phải hi sinh quá nhiều vì Star… Chú mày khinh, cái vương thất Jadestar điên loạn ấy.
Chắc cháu không biết, mười hai năm trước, ở trước cửa cung điện…”
Phía trước Edmond, một cô gái trẻ tuổi mặc quần bó và áo khoác cộc tay đang chán đến chết mà nghịch mái ngắn màu ngắn màu nâu của mình.
Nàng nằm nhoài lên cửa sổ giao đồ ăn giữa quầy và bếp với vẻ mặt không còn luyến tiếc gì với cuộc sống.
Chỉ thấy cô gái nhỏ nhắn, mạnh mẽ với mái tóc nâu này nhăn mặt lại, nghiến răng nghiến lợi:
“Cháu bảo này, trước khi cắt nát nó ra thành từng mảnh – rốt cuộc chú có định đưa đĩa bít tết đấy cho cháu không?”
Edmond ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt giận dữ.
Edmond phẫn nộ, trừng mắt lên nhìn nữ bartender của quán bar Hoàng Hôn, Jala Charleton, rồi đẩy mạnh đĩa bít tết trên tay qua với vẻ tức giận.
Jala xoay người, đưa đĩa bít tết cho một cô bé rụt rè, có vết sẹo trên mặt đang đứng ngoài quầy.
Sau lưng nàng, Edmond khịt mũi: “Thái độ gì đấy? Chú chỉ muốn tâm sự với cháu mà thôi… Khuyên ngăn cháu, giúp cháu quên đi thằng cha cảnh sát tóc vàng phụ lòng đó…”
Jala tức giận trợn trừng mắt.
Nàng quay đầu lại, hung hăng đáp trả:
“Tên mập chết tiệt này! Chú mà lại lôi chuyện này ra – cháu sẽ nói ra người tình trong mộng của chú…”
“Hey hey hey!” Đầu bếp Edmond mập mạp lập tức biến sắc.
Ông chú của Jala giơ đôi tay bụ bẫm của mình lên và gõ hai cái vào cửa sổ giao đồ ăn:
“Mới đùa một tí mà căng thẳng thế? Chẳng qua chú chỉ thể hiện chút quan tâm đến đời sống tình cảm của cô cháu gái đáng yêu mà thôi.
Cháu biết không, quan trọng nhất là hai người phải có tiếng nói chung, nếu không thì một nữ bartender của băng nhóm xã hội đen và một cảnh sát sống chung với nhau sẽ…”
Jala không thể nhịn được nữa mà đấm mạnh một phát lên quầy bar!
“Tất cả mọi người nghe cho rõ!”
Jala hét lớn lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi khách đến uống rượu.
“Người chú bốn mươi mốt tuổi vẫn còn độc thân của tôi, đầu bếp của quán bar Hoàng Hôn, Edmond Skorch, có một người phụ nữ mà chú ấy yêu nhất trong đời, đó chính là…”
Trong khoảnh khắc ấy, Edmond trông như một con mèo cưng đang xù lông lên vì sợ hãi!
Ngay trước khi Jala kịp tiết lộ cái tên đó ra, đầu bếp mập mạp đã dùng toàn bộ sức bình sinh để hét lớn:
“Dừng…!”
Jala ngậm miệng lại và nhìn sang với vẻ khinh thường.
Nàng tiếp tục với khinh bỉ: “FA, nhát gan, yêu đơn phương.”
Edmond buồn bực, trừng mắt nhìn người cháu gái và ngượng ngùng nói:
“Ẹc… hết khoai tây, chú đi nhập hàng…”
Sinti bước vào với một túi đầy khoai tây khác.
Cậu ta nhìn Edmond chạy trốn khỏi bếp mà lòng hoang mang.
‘Hết… khoai tây? Mình đang vác…”
Đúng lúc này, một cậu bé có bàn tay phải quấn băng vải lảo đảo chạy vào với vẻ mặt kinh hãi.
“Họ… Bọn họ đến!”
Ryan mặt đờ đẫn.
Cậu bé vội lao vào quầy bar với vết bầm tím trên đầu.
Sinti sững sờ ôm lấy đứa bé đáng thương này.
Sắc mặt Jala sa sầm lại.
Nàng đặt khăn lau trên tay xuống.
Coria, người vừa mới quay lại sau khi giao thức ăn, ngẩng đầu lên và nhìn ra cửa chính, sau đó không khỏi run lên.
Cô bé tái mét mặt, nhìn mười mấy bóng người hung hãn và dữ tợn mặc đồ đen, thô lỗ đẩy những vị khách cản đường sang một bên, rồi chậm rãi tiến vào quán bar.
Quán bar vốn đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh ngay tức thì.
“Ra sau bếp.”
Jala duỗi tay chỉ về phía sau và bình tĩnh nói với ba đứa trẻ ăn mày.
Nhưng trong số mười mấy người này, có hai tên côn đồ mặc đồ đen bước ra và đứng chặn tại cánh cửa bếp của quán bar với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Ba đứa trẻ ăn mày thu mình lại và chạy về cạnh Jala.
“Các người định làm gì?”
Jala nổi giận đùng đùng: “Đây là quán bar Hoàng Hôn! Không phải phố Đen – đến Morris còn không dám ra oai ở đây!”
Nhưng đám côn đồ không hề di chuyển mà chỉ lạnh lùng bước tới tất cả các góc của quán bar như để canh gác.
Một tên côn đồ có vẻ ngoài cường tráng – vừa nhìn đã biết khó chơi – rút một chiếc rìu từ sau lưng ra.
Trong ánh mắt phẫn nộ và khiếp sợ của một vài vị khách, hắn lạnh lùng vung rìu lên bằng một tay.
Và bổ về phía một bàn uống rượu.
*Rầm*
Sức mạnh khổng lồ khiến cái bàn bị đập làm đôi và bay văng ra!
Rất nhiều khách uống rượu hốt hoảng ôm lấy đầu để đỡ các mảnh vỡ đang bay tới.
Người đàn ông cường tráng cầm rìu này lạnh lùng quay đầu lại và lớn tiếng nói với những người khác trong quán rượu:
“Hội Huynh Đệ làm việc.
Biến.”
Các vị khách đang uống rượu đã nhận ra thân phận của những người này và cấp trên của họ.
“Rìu Sét” Aoschok, một trong mười ba vị đại tướng của Hội Huynh Đệ.
Là thành viên của đội “khó nhằn” chuyên phụ trách việc buôn lậu vũ khí, đạn dược xuyên biên giới.
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Rất nhiều người đứng dậy, cũng như rời khỏi quán bar không chút do dự.
Đúng lúc này!
Một vệt sáng màu bạc bay thẳng về phía Aoschok với tốc độ cực kì nhanh!
Đó là một con dao có độ cong kì quái!
Cực kì nổi tiếng ở quán bar hoàng hôn – dao quắm Kukri!
Aoschok biến sắc.
Hắn hất cây rìu của mình lên, kịp thời đập văng con dao đang bay tới này.
*Ting*
Nhưng cả người Aoschok run lên!
Hắn bàng hoàng nhận ra trên con dao này có chứa một luồng năng lượng kỳ lạ, và nó lan truyền dọc theo con dao đến tay hắn.
Khiến cả người hắn bất giác cứng đờ.
Aoschok nghiến răng chống cự lại luồng năng lượng kia.
‘Cái quái gì thế này?’
Một thân hình mảnh khảnh và nhanh nhẹn đã chộp lấy một con dao khác và lao nhanh về phía hắn từ quần bar.
Thư Sát Dao!
Nhắm thẳng cổ họng!
Aoschok vẫn còn đang bị cứng người.
Đồng tử hắn co rụt lại.
Hắn không thể tránh thoát.
Nhưng cảnh tượng máu bắn tung toé không diễn ra như mong đợi.
Jenny nghiến răng, khó có thể tin được khi nhìn thấy con dao đáng lẽ ra đã chém vào cổ họng Aoschok, lại bị một bàn tay đeo găng sắt nắm chặt lại.
Chủ nhân của găng tay sắt này là một người đàn ông trung niên, mặt đầy sẹo.
Gã đứng cạnh Jenny và dễ dàng tóm được Thư Sát Dao của nhà Charleton trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc!
“Ta vẫn còn nhớ rõ, với tư cách một Charleton đã từ bỏ nghề nghiệp gia truyền, nhóc chỉ là một cấp Phàm vô dụng,” Người đàn ông trung niên mặt đầy sẹo lạnh lùng thốt lên: “Nếu như không phải “Phản Loan Đao”, thậm chí nhóc còn chẳng có nổi cơ hội để làm một bartender ở đây.
Hội Huynh Đệ không thu nhận rác rưởi.”
“Nhưng dựa theo luồng năng lượng kì quái trên con dao này, thì xem ra, nhóc đã trở thành một cao thủ Siêu Phàm lúc nào không hay,” người đàn ông trung niên buông lưỡi dao ra: “Có vẻ như trận chiến và giết chóc ở phố Chợ Đỏ đã giúp nhóc tiến thêm một bước – quả nhiên là người của nhà Charleton chỉ có thể nâng cao kỹ năng bằng máu tươi.”
Jala tức giận lùi về sau một bước và nghiến răng, nhìn kẻ địch trước mặt.
‘Chết tiệt.’
Sau chuyện ở phố Chợ Đỏ, rõ ràng nàng đã có tiến bộ lớn như vậy.
Nàng đã đạt tới Siêu Phàm, cũng đã thành thạo “Cú sốc kỳ lạ” – nhưng tại sao người đàn ông này lại có thể bắt được Thư Sát Dao của nàng!
Một vài vị khách còn lại thì thầm với nhau rồi chán nản rời đi.
Trong số đó có một người nghi hoặc, đang định nói gì đó thì ngay lập tức bị một người biết chuyện đứng bên cạnh lôi đi.
Bọn họ đã nhận ra người đàn ông trung niên, mặt đầy sẹo kia.
Đó là một trong sáu ông trùm của Hội, người đứng đầu hoạt động buôn lậu vũ khí, đạn dược, chỉ đứng sau “Nắm Đấm Không Ngai”, Cenza.
“Trái Tim Sắt Đá”, Shande Roda.
‘Đồng thời cũng là cha của Quide’ – Jenny âm thầm nghiến răng.
Không chút do dự, tất cả khách đến uống rượu chạy mất hút.
“Đừng thắc mắc tại sao ta bắt được dao của nhóc – trước giờ không có gì chắc chắn trong chiến đấu, cái gọi là phân chia cấp bậc chỉ là một kiểu nói.”
Roda, người trông có vẻ dữ tợn vì các vết sẹo, bật cười.
Gã thậm chí còn chẳng thèm nhìn Jala.
Aoschok nhìn Jala với vẻ mặt nhăn nhó, rồi nhét cây rìu vào lại sau lưng và kéo một cái ghế ngồi cho Roda.
“Bởi rất nhiều yếu tố khác nhau, rõ ràng là một trận chiến cùng cấp bậc, nhưng lại có một bên nghiền ép, hoặc trong một trận chiến không cùng cấp bậc, cả hai bên lại ngang tay – đây là việc quá bình thường.”
Roda mặt sẹo thản nhiên ngồi xuống ghế, khoanh hai tay lại và nhìn về phía nữ bartender.
“Khi còn trẻ, thậm chí ta đã từng nhìn thấy một kiếm sĩ cấp Siêu Phàm, ở trong một trận chiến có chênh lệch về sức mạnh cực lớn, gần như không có khả năng chiến thắng…”
“… giết chết hai cao thủ cấp Cực.”
‘Cái gì?’
Cặp đồng tử của Jala co rút lại.
Nhìn Jala đang kinh ngạc, Roda bật cười: “Đó là trận chiến đã làm nên tên tuổi của người mà ta kính nể nhất.
Đối mặt với khó khăn như vậy, đối mặt với kẻ địch như vậy, đến ta còn nghĩ rằng mình sẽ chết ở đó…”
“Cho đến khi anh ta nâng kiếm lên.”
“Vì thế, từ đấy về sau, ta chẳng còn tin vào cái gọi là phân chia sức mạnh tuyệt đối – đến cả cao thủ cấp Cực còn có thể bị giết như mổ lợn…”
Roda rướn người về phía trước.
Vẻ trầm ngâm và nghiêm túc xuất hiện trên khuôn mặt đầy sẹo của gã:
“Vậy thì chuyện con trai của ta bị vài đứa trẻ ăn mày giết, có gì là không thể?”
Jala cau mày, nhìn về phía Roda với vẻ kinh ngạc.
‘Ông ta.’
‘Ông ta quả nhiên đã…’
Phía sau nàng, ba đứa trẻ ngày càng co rúm hơn.
Jala tiến lên trước một bước trong vô thức để che chở cho ba đứa và giơ con dao trong tay lên.
“Bây giờ vẫn còn muốn dùng dao trước mặt ta ư, cô gái nhỏ?”
Roda thở ra và cười thoả mãn.
Nữ bartender liếc Aoschok và vài chục người đàn ông vạm vỡ đứng xung quanh qua khoé mắt.
Nàng biết đây là tiểu đội tinh nhuệ chuyên phụ trách buôn lậu vũ khí, đạn dược của Hội Huynh Đệ.
Nàng không thể chiến thắng.
Jala nghiến răng và cắm con dao hình chân