Sảnh Mindis.
Những bông tuyết nhỏ bay tán loạn khắp sân tập.
Trên đó, một bóng người nhỏ bé đang vung thanh kiếm và khiên bằng gỗ vừa dày, vừa nặng.
Giữa những bước chân di chuyển và đỡ đòn bằng kiếm và khiên, bóng người nhỏ bé ấy đẩy văng thanh kiếm gỗ của một vệ binh ra.
Thales thở hổn hển.
Cậu nâng thanh kiếm gỗ lên, đứng thẳng dậy lần nữa và hét lớn:
“Lần nữa!”
Đối tác tập luyện của cậu, thủ lĩnh đội quân tư nhân của gia tộc Jadestar tại sảnh Mindis, Jorad, nhìn Thales với ánh mắt ái ngại.
“Điện hạ đã như vậy trong bao lâu rồi?”
Trong sân tập, Bá tước Gilbert Caso trông có vẻ lo lắng khi hỏi một vệ binh đứng bên cạnh.
“Thưa ngài, từ sáng cho đến giờ đã liên tục huấn luyện trong ba giờ,” vệ binh cũng lo lắng: “và đêm hôm qua, đèn trong phòng đọc sách của Điện hạ sáng suốt cả đêm… Thậm chí ngài Jorah còn dặn chúng tôi phải canh giữ ở cửa, bất luận bên trong có chuyện gì xảy ra thì phải ngay lập tức xông vào.”
Gilbert thở dài.
Sau cuộc gặp mặt bất thường với đặc phái viên ngày hôm qua, Hoàng tử thứ hai liền trở lại sảnh Mindis.
Gilbert thì nhận được mệnh lệnh khẩn cấp nhất của Bệ hạ: chuẩn bị kỹ lưỡng nhất cho chuyến đi sứ phương Bắc của Hoàng tử Điện hạ.
Dù sao thì một con quạ đưa tin khoẻ mạnh chỉ mất không quá vài ngày để bay từ thành Vĩnh Tinh đến thành Mây Rồng… Bọn họ có thể sẽ phải lên đường bất cứ lúc nào.
Cả ngày hôm qua, ông đã bận rộn thảo luận với một đám quan chức, lãnh chúa và quý tộc lớn nhỏ về nhiều vấn đề khác nhau – từ quan hầu cận của Điện hạ, lịch trình của chuyến đi, cho đến cách diễn đạt trên thư ủy nhiệm; thậm chí còn cả phương án giải quyết các hậu quả để lại trên Bắc Cảnh sau khi Công tước Arunde vào ngục giam.
Cho tới giờ, ông mới có thời gian rảnh rỗi để ghé thăm sảnh Mindis.
Nhưng điều khiến Gilbert thực sự lo lắng là tình trạng tinh thần của Thales – dù gì thì không phải đứa bé nào cũng có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện bị cha mình dùng làm con bài mặc cả để dập tắt chiến tranh.
‘Chẳng hạn như hiện tại, có lẽ Điện hạ bởi vì quyết định nhìn có vẻ vô tình của Bệ hạ mà đang…’
Gilbert ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi thấy Thales thở hổn hển, vẫy tay và vứt thanh kiếm xuống.
“Nghỉ ngơi chút đi, rồi còn ăn trưa – tập luyện lâu như vậy mà sao anh không nhắc.” Thales xua tay, nói với vẻ mệt mỏi.
Như trút được gánh nặng, Jorad vội vàng gật đầu đồng ý.
Còn Thales thì bắt đầu cởi chiếc khiên trên tay.
Gilbert tiến nhanh lại gần.
“Điện hạ,” cựu đại thần ngoại giao dè dặt: “thứ lỗi cho tôi nói thẳng.
Vết thương cũ của ngài chưa lành, thực sự không nên… vắt kiệt sức lực cơ thể như thế.”
“Đừng lo lắng, Gilbert… Nhìn đi, vết thương của tôi gần như đã lành rồi,” Thales nhanh chóng cởi chiếc khiên bên trái một cách thuần thục.
Rồi cậu cử động cánh tay trái, sau đó nhe răng ra và nói: “Mới ba ngày ngắn ngủi… Cũng có khi tôi thực sự là một con quái vật nào đó không biết chừng.”
Gilbert không nói nên lời.
Ông đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Điện hạ, xin đừng nghĩ linh tinh như vậy…”
“Được rồi, được rồi.
Dù sao thì cũng là cơ thể của tôi, ít nhất thì cũng đã sống trên thế giới này vài năm…” Thales ngắt lời, cười khinh bỉ: “Chẳng nhẽ tôi còn không biết sao?”
“Loại thể chất đặc biệt này phần lớn là nhờ người mẹ còn bí ẩn hơn cả Ma Năng Sư của tôi, đúng chứ?”
Thales vừa cười, vừa quan sát cẩn thận biểu hiện của Gilbert.
Cậu hi vọng có thể nhìn ra được điều gì đó từ phản ứng của đối phương.
Gilbert nhíu mày thật sâu.
‘Quả nhiên.’
‘Điện hạ đã hoài nghi từ sớm.’
“Điện hạ,” Gilbert lắc đầu: “Tôi không có tư cách bình luận về xuất thân của ngài, nhưng ngài nên biết, trong cơ thể ngài chảy xuôi dòng máu Jadestar kế thừa từ Bệ hạ.
Huyết thống của ngài là huyết thống cao quý nhất trong lịch sử loài người, nó có nguồn gốc từ Đế quốc Cổ Đại, tiếp nối đến Đế quốc Cuối Cùng – dòng máu Hoàng gia, dòng họ Carlose… Có thể có một số bí mật còn chưa được biết đến ẩn chứa trong dòng máu cổ xưa và vĩ đại này…”
Thales thầm than: ‘Không hổ là quan ngoại giao.
Từ biểu cảm cho đến cách dùng từ – không để lộ bất cứ thứ gì.’
‘Đành phải nghĩ ra cách khác để “nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ”.’
“Được rồi, không cần phải lo lắng quá nhiều cho tôi.” Thales ngồi xuống, vẫn đổ mồ hôi và thở hổn hển.
Cậu lắc chiếc giày để cát ở bên trong rơi ra.
“Dù sao thì hiện tại nó cũng không phải là một chuyện xấu.”
‘Hơn nữa, sao có thể phân chia cấp bậc dòng máu và chủng tộc.’
Vì vậy Người Xuyên Việt vui vẻ: “Về phần mẹ của tôi – dù sao thì một ngày nào đó tôi cũng sẽ biết.
Còn ưu tiên hàng đầu hiện giờ là vương quốc có lá cờ rồng tung bay ở phương Bắc kia.”
Gilbert ngẩn ngơ.
Ông liếc nhìn Jorad đang thu dọn dụng cụ tập luyện ở đằng xa, rồi lại nhìn về Thales với vẻ bối rối: “Điện hạ, tôi nghĩ những gì Bệ hạ đã nói ngày hôm qua khi cử ngài đi sứ không phải có ý đó…”
“Tôi biết, Quốc vương có tính toán của riêng mình.” Thales lắc chiếc giày cuối cùng rồi đứng dậy khỏi mặt đất.
Gilbert lo lắng nhìn cậu: “Đúng vậy… cho nên, ngài không cần phải như thế… ừm… thất vọng…”
“Cái gì?”
Thales cau mày.
Nhưng cậu ngay lập tức đã hiểu ra điều gì đó.
“Làm sao?”
Người Xuyên Việt quay lại, cười lớn: “ Ông cho rằng việc luyện kiếm vừa rồi của tôi… là đang tự hủy hoại mình hoặc là đang trút giận hay sao?”
Gilbert nhíu mày.
“Trời ơi…”
Thales vỗ trán, cười ngặt nghẽo:
“Ôi, dù gì thì cũng sắp phải đến một vương quốc xa lạ… tôi phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.
Tuy rằng cơ thể của một đứa trẻ bảy tuổi không làm được gì nhiều, nhưng ít nhất thì tôi cũng muốn thông thạo Kiếm thuật Quân dụng Đất Bắc và học được cách cưỡi ngựa.
Nhỡ đâu có gặp nguy hiểm thì còn có cách mà tự bảo vệ bản thân, đúng không nào?”
“Nếu như may mắn, biết đâu còn luyện được Lực Lượng Chung Kết…”
Gilbert không nhịn được mà xen ngang: “Điện hạ, ngay cả ở nơi có truyền thống như Tháp Chung Kết, theo như ghi chép thì người trẻ tuổi nhất đánh thức được Lực Lượng Chung Kết nhờ khoá huấn luyện đặc biệt ít nhất cũng là mười hai tuổi… Nói chung thì thời gian thức tỉnh thông thường là vào mười sáu tuổi… Còn bảy tuổi… Ặc…”
Thales nghe thấy vậy thì xấu hổ, cười gượng.
Cậu gãi gãi đầu, ngượng ngùng, nhỏ giọng trả lời: “Vậy à? Tôi còn tưởng nó giống như tăng độ thuần thục vậy.” (1)
“Nhưng mà,” dù thế, Gilbert vẫn nhìn cậu với vẻ ngờ vực: “Ngài thực sự… hiểu ý đồ của Bệ hạ… mà không hề có vướng mắc?”
“Đùa đúng không, dù gì thì tôi cũng là nghiên cứu sinh có khả năng kháng áp lực cỡ MAX… e hèm… Hoàng tử thứ hai có tố chất tâm lý vượt trội…” Thales dửng dưng phủi lớp bụi bám trên người, rồi đi về phía phòng đọc sách để chuẩn bị ăn trưa và tập viết:
“Được rồi, kỳ thực lúc nghe ông ấy muốn giết tôi để bồi thường cho Aixenter, tôi cũng rất hoảng sợ.”
“Nhưng sau khi dành một đêm để lục tìm tài liệu – tài liệu ở sảnh Mindis đã ít lại còn sắp xếp không khoa học – ít nhiều gì thì cũng đã hiểu được dự định của Bệ hạ.”
Gilbert để ý rằng lúc mà Thales xưng hô với Kaiser V, nếu như không dùng “Quốc vương” thì cũng là dùng “Bệ hạ”.
Ông thở dài trong lòng: ‘Quả nhiên, Điện hạ vẫn còn có ác cảm với cách mà Bệ hạ công nhận…’
“Muốn nghe ý kiến của tôi về việc