DeYun
Trở về Thiên Lư Loan, Tần Thái cầm gạt tàn trên bàn lên ném về phía Bạch Cập, hắn nghiêng người né đi. Hắn còn chẳng biết xấu hổ thả người xuống sô pha: "Là anh ta muốn tôi nói thật, tôi làm gì sai."
Tần Thái hít sâu mấy lần: "Sư thúc đứng trước nhiều người nói năng như thế, về sau làm sau Nguyệt Hiện ló mặt ra ngoài được, sư phụ tôi làm sao bỏ qua được."
Bạch Cập cầm chén trà lên: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, là anh ta một mực muốn biết."
Hai mắt Tần Thái như muốn bốc khói: "Bạch Cập!! Dù sao Nguyệt Hiện cũng đã ân ái với anh một thời gian, sao anh có thể nhẫn tâm hạ nhục cô ấy đến mức đó?"
Bạch Cập ngửa người ra sau, dùng nĩa chọc một khối thanh long: "Làm nhục vợ người khác, thì làm gì quan tâm nhẫn tâm hay không? Cô không thấy biểu cảm Bạch Hà lúc đó à, ha ha ha ha. Yến Trọng Hoan, lên một mâm trái cây lớn đi."
3 giờ tối, Tần Thái đang ngủ, thuận tiện tu bổ "Thiên thư". Thứ được gọi là Thiên thư, thật ra chỉ là một cái kết giới chứa hình ảnh từ quá khứ đến trương lai. Làm cái này rất tốn thời gian và công sức, còn không thể nhờ người khác làm. Qua một thời gian cố quá sức, khiến cô cảm thấy không kham nổi.
Đang lúc chuyên tâm làm việc, bỗng bị Yến Trọng Hoan đánh thức: "Tôn chủ, Bạch Hà với Bạch Cập ....lại đánh nhau rồi."
Thật sự quá phiền phức: "Đánh, cứ để cho sư phụ tôi đánh đi! Anh phái thêm người đứng canh, không đánh chết là được."
Yến Trọng Hoan ngầm hiểu, chỉ có thể dẫn vài người theo nằm vùng. Tần Thái tiếp tục tu bổ Thiên thư, đến tầm 10 giờ rưỡi sáng. Yến Trọng Hoan đã đưa Bạch Cập tơi tả về. Hắn bị thương không nhẹ, nghe nói Bạch Hà cũng không kém mấy. Tuy nhân phẩm con người này kém nhưng vẫn rất bình tĩnh không chút xúc động. Bạch Hà có thuật pháp cao hơn hắn nhưng Bạch Cập đã chọc được điểm giận của Bạch Hà, khiến anh mất đi lý tính. Thế nên Bạch Hà không quá chiếm thế.
Nhưng đến ngày tiếp theo, một đám người tập trung lại để kháng nghị, yêu cầu Tần Thái xử trí Bạch Cập. Thân là Phán quan trưởng mà dám dâm loạn chị dâu, chuyện này sao có thể bỏ qua dễ dàng? Lúc đó, Trần Khoa dẫn theo một nhóm đối đầu đến mức mặt đỏ tai hồng. Tần Thái xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay dành công sức vào Thiên thư khiến cô không ngủ đủ giấc, mệt mỏi dẫn đến bực bội.
Mà tình hình lại loạn như cào cào, đầu cô như muốn nứt ra, chỉ muốn đứng dậy rời đi. Nhưng Bạch Hà không cam lòng đứng lên, anh đứng chắn giữa cửa, biểu cảm không dịu dàng như trước: "Chuyện của tôi và nó, Tôn Chủ không cần quan tâm đến. Giao nó ra đây là được."
Tần Thái im lặng nhìn thẳng vào anh: "Hôm qua vừa đánh một trận, hắn đã bị thương không nhẹ. Niệm tình hắn đã tốn công hồi sinh rồi chăm sóc Nguyệt Hiện nhiều năm như thế, nên chấm dứt ân oán thôi."
Bạch Hà mở to hai mắt, từ từ đi đến gần cô, phảng phất như lần đầu quen biết: "Cô nói cái gì?"
Ánh mắt Tần Thái trầm tĩnh: "Tôi nói, chuyện này dừng tại đây."
Bạch Hà như không thể tin nổi: "Cô muốn bao che cho nó?"
"Cứ coi như là thế đi, về sau không ai được đề cập đến chuyện này nữa." Gương mặt Tần Thái hiện rõ vẻ mệt mỏi, cô vượt qua Bạch Hà: "Sư phụ đừng bắt tôi giải thích nhiều, tôi đang rất mệt."
"Tôn chủ có việc quan trọng của quý nhân, Bạch Hà không dám cản đường." Bạch Hà lùi về phía sau hai nước, giọng nói lạnh lùng. Cô bất đắc dĩ: "Tôi không có ý này, sư phụ..."
Bạch Hà chậm rãi cúi người hành lễ với cô: "Kẻ hèn Bạch Hà đức mỏng sơ tài, gánh không nổi cái danh sư phụ Tôn chủ."
Tất cả chìm vào im lặng, Tần Thái hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại, tình nghĩa thầy trò mười năm, coi như tận duyên tại đây.
Cô từng bước xa dần.
Chiều hôm ấy, Bạch trưởng lão Trật Tự tuyên bố thoái ẩn, đưa vợ con đi xa, không rõ tung tích.
Từ đó về sau, mỗi lần Tần Thái luyện tập bái trời đất làm sư phụ, không hề có sự bảo hộ của vị trí kia. Trời dần vào đêm, cô say đến mức rối loạn, Sa Ưng đang bận rộn ở căn cứ huấn luyện không về được, Bạch Cập lại bị thương rất nặng, bên cạnh cô hiện tại chỉ có Yến Trọng Hoan.
Yh chuẩn bị các loại rượu mạnh theo ý cô, Tần Thái dựa người vào song sắt ban công, ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao. Yến Trọng Hoan ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng cùng chạm ly: "Nếu cô thật sự lưu luyến đến thất, không bằng cứ giao Bạch Cập cho Bạch Hà. Dù sao thì có Bạch Hà sẽ mất Bạch Cập, còn có Bạch Cập thì mất Bạch Hà, chẳng khác gì nhau."
Tần Thái chạm ly với hắn: "Khác nhau lắm. Tôi muốn giết người, sư thúc sẽ đi ngay lập tức, nhưng sư phụ thì tuyệt đối không. Huống hồ để đến được vị trí này, Bạch Cập đã bỏ không ít công sức, nếu hoàn toàn không màng sinh tử của hắn, về sau còn ai dám bán mạng vì tôi? Sư phụ là người cương trực chính nghĩa quân tử, nhưng tôi ghét nhất loại người này."
Yến Trọng Hoan đồng cảm như hắn đã từng trải qua: "Đầu quân tử cứng như đá, tiểu nhân mới là vũ khí sắc bén nhất. Dù là thời điểm nào thì dùng tiểu nhân luôn tốt hơn dùng quân tử."
Tần Thái vỗ vỗ vai hắn: "Thế nên tôi mới giữ lại đấy."
Yến Trọng Hoan cười cho qua chuyện, không thèm để tâm: "Nếu đã hiểu rõ đạo lý, cần gì phải say thành thế này."
Tần Thái ngửa đầu gối lên lan can: "Kẻ hèn Bạch Hà đức mỏng sơ tài, gánh không nổi cái danh sư phụ Tôn chủ. Mọi đạo lý tôi đều hiểu, nhưng vì sao vẫn khổ sở đến thế hả Yến Trọng Hoan?" Cô ngẩng phắt dậy, hai tay bấu chặt vai hắn, ánh mắt cả lo sợ và nghi hoặc: "Vì sao tôi cứ nhớ mãi lời sư phụ đã nói mười năm trước, theo học thầy như đầu thai kiếp mới chứ?"
Yến Trọng Hoan ôm cô vào lòng, cứ vậy nằm ở ban công, nhìn lên bầu trời điểm xuyết ánh sao rực rỡ: "Mất đi một thứ quan trọng trong lòng, sẽ thấy trống rỗng. Lấp đầy vào là ổn thôi."
Đôi mắt Tần Thái ngập nước: "Lấp đầy rồi sẽ ổn sao?"
Yến Trọng Hoan gật đầu: "Đúng thế, lấp lại là ổn. Ngày mai tôi đi tìm thứ đó được không?"
Tần Thái vùi đầu vào ngực hắn, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, vầng thái dương dâng lên từ đường chân trời, chiếu rọi vào hai thân ảnh đang phơi dưới nắng. Tần Thái mở to mắt, liền thấy Yến Trọng Hoan nằm bên cạnh. Hắn mặc áo sơ mi trắng, gương mặt lúc ngủ trưởng thành hơn lúc tỉnh. Tần Thái đang gối lên cánh tay hắn, tay kia còn đặt trên ngực hắn, cô còn đang mơ ngủ lay hắn tỉnh. Vì uống quá nhiều nên Yến Trọng Hoan có chút đau đầu.
Giấc ngủ của hắn rất ngắn, cô vừa cục cựa là hắn đã tỉnh. Thấy cô còn đang nhắm mắt, liền ôm cô đi vào phòng. Tần Thái lười nhắc không muốn động đậy, hắn đắp cho cô lớp chăn mỏng, sau đó mát xa phần da đầu cho cô: "Còn sớm lắm, cô cứ ngủ đi."
Tần Thái nhắm mắt lại, giọng nói còn vương vẻ buồn ngủ: "Tay nghề mát xa không tệ đấy."
Yến Trọng Hoan cười nhẹ: "Những cái không tệ của tôi còn rất nhiều."
Cô không nói chuyện nữa, chốc lát sau lại chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi cô ngủ say, Yến Trọng Hoan liền lệnh cho Yến Tiểu Phi chăm sóc cô, còn hắn thì chạy đến trấn Chu Dương. Hơn mười giờ cô tỉnh lại, Yến Trọng Hoan đã tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng, một chén cháo mềm cùng hai bát đồ chua. Với người ăn không ăn mấy vào bữa chính, lại ăn sạch cháo và đồ chua trên bàn.
Yến Trọng Hoan cắn một miếng thử, món này muối không tốt, vừa mặn lại quá mềm. Hắn nhìn thoáng qua Yến Trọng Hoan, Yến Trọng Hoan không thể hiện điều gì. Mà lúc Tần Thái đi ra ngoài liền sợ đến ngây người, bên ngoài có một con nghé đang ăn cỏ. Cô chạy đến trước mặt nó, nghé này còn nhỏ chưa xỏ dây mũi, rất hoạt bát đáng yêu.
Tần Thái đứng đó vuốt ve nó hồi lâu. Yến Trọng Hoan ở bên cạnh cầm cải trắng đút cho nghé ăn, nó ăn thật sự ngoan.
"Nhà tôi có khỏe không?" Đương nhiên Tần Thái biết hắn đã đến trấn Chu Dương, chén cháo và đồ chua kia chính là hương vị quê nhà. Nơi này cách trấn khá xa, cả đi cả về cũng hơn bốn tiếng, vì chuẩn bị một bữa ăn mà làm hắn nhọc công rồi.
"Đều khá ổn, chỉ là cha của Tôn chủ....e rằng bệnh khá nặng, tôi sẽ đưa vài bác sỹ tốt đến." Yến Trọng Hoan vừa nói vừa lưu ý đển biểu cảm của Tần Thái, cô lắc đầu: "Không cần bác sỹ đâu." Yến Trọng Hoan còn cho rằng bản thân nghe nhầm, cô cười nhạt: "Mặc cho số phận đi."
Yến Trọng Hoan cảm thấy càng ngày càng không hiểu được cô.
Bạch Cập dưỡng thương mất nửa năm, nội thương rất khó trị khỏi. Sau khi lành hẳn, Tần Thái không truy cứu chuyện kia nữa, hắn vẫn nhậm chức Phán quan trưởng như cũ. Trật Tự tâng bốc hắn vô số lần, người của hắn cũng được thơm lây, nhưng cung cách mắt cao hơn đầu của hắn không để những người này lọt vào được.
Hiện tại Sa Ưng là người chạm đến bỏng tay nhất Trật Tự, Tần Thái đối với Bạch Cập cao nhất chỉ là dung túng, nhưng đối với Sa Ưng là sủng ái, người ngoài nhìn có thể thấy rõ. Tuy Sa Ưng là con quỷ phong lưu, lúc này đã đỡ hơn dáng vẻ ngựa giống trước kia, nhưng bản lĩnh lấy tạo niềm vui cho phái nữ không nhạt chút nào. Chẳng qua đám phụ nữ kia ngại Tần Thái nên không dám quá tiếp cận hắn.
Tần Thái chẳng thèm để ý, chẳng những không để ý mà còn đưa các cô gái có chút hảo cảm với Sa Ưng vào căn cứ huấn luyện để chăm sóc anh được tận tình nhất. Sa Ưng bị bao vây bởi mỹ nữ, nhưng đã có chỉ thị từ Tôn chủ, mỗi ngày chỉ được thị tẩm một người.
Sa Ưng biết việc này, nhưng mỗi ngày như ong bao vây bởi hoa, anh lại thành thánh nhân, có thể ve vãn chọc ghẹo nhưng không rút súng đạn thật ra dùng. Mỗi ngày tranh thủ những lúc rảnh rỗi liền trở về Thiên Lư Loan, âu yến với Tần Thái. Sau đó trở lại căn cứ huấn luyện, vẫn là cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo đó.
Các cô gái thật thích anh, mỗi ngày chăm chỉ bồi bổ khiến anh béo thêm mấy vòng. Tần Thái đang bận rộn tu bổ cho Thiên thư, thấy thế cũng yên tâm hơn.
Vì Tần Thái là Tiên tri, có thể nhìn thấu tương lai nên có thể tu bổ được Thiên thư. Nhưng công việc này là một hành trình dài và nặng, đây vốn là chuyện không phải ai có thể nghĩ đến được.
Tần Thái bỗng nghĩ đến anh, Lữ Lương Bạc. Anh tinh thông Chu Dịch toán số, nếu để anh làm cùng cô thì có khả năng sẽ tạo ra một Thiên thư chân chính không?
Đáng tiếc là với tu vi hiện tại của anh, căn bản không có khả năng duy trì kết giới khổng lồ như vậy. Hơn nữa... chuyện Thiên thư này tuyệt đối không thể để anh biết.
Bạch Hà rời đi hầu như không có ảnh hưởng gì đối với Trật Tự mới. Tần Thái lệnh cho Lữ Lương Bạc phụ trách huấn huyện huyền thuật cho Trung tâm. Từ đó về sau, Tần Thái không hề xuất hiện trước mặt người khác. Cô đưa Thích Ấn và Vô Địch Tử đi học ở Trung tâm huấn luyện, còn lại các mệnh lệnh đều thông qua Yến Trọng Hoan và Bạch Cập thay nhau truyền đạt lại. Ngày ngày cứ ngồi ngốc ở tầng hầm Thiên Lư Loan, như tằm nhả tơ ngày xuân, dần dần thành một cái kén.
Bạch Cập và Sa Ưng bận rộn việc này việc kia, cũng hầu như ít về Thiên lư Loan, phần lớn là thời gian họp hành mới trở về. Tần Thái không có chuyện gì cần nói với bọn họ lắm, chỉ phân phối lệnh cho Yến Trọng Hoan rồi mặc hắn giải quyết. Dù sao hắn cũng là Sứ giả Tôn chủ, mỗi ngày cũng chỉ phục vụ cô. Tần Thái vội vàng tu bổ Thiên thư, thường xuyên đi vào cõi thần tiên thoát tục, ít nói hẳn. Hắn cũng không để bụng, tậm tâm chăm sóc cô.
Để kiến tạo nên Bất Ki các, đến Tôn chủ cũ đã tiêu tốn vô số thời gian và tinh lực, huống chi là người tu vi thấp hơn hẳn như Tần Thái.
Vốn có cơ cở ban đầu là Bất Ki các, nhưng vẫn mất mười tám năm. Mười tám năm này, vì xây dựng lại Thiên thư mà đã tiêu tốn thêm một lượng lớn công đức, quả cầu nợ như cầu tuyết càng lăn càng lớn. Tần Thái cũng hiểu vì sao Tôn chủ lại hóa thành tượng ngọc. Với số năng lượng cứ đi vào rồi lại rút ra liên tục như thế, xương