Vương Quốc Màu Xám Edit

Chương 163


trước sau


DeYun

Tần Thái viết xong phương thuốc kéo dài tuổi thọ, tất cả dược liệu đều là các vật trân quý hiếm lạ, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể gom đủ. Vì thế cô không tiếc vung tay, tìm kiếm thuốc khắp nơi. Sa Ưng tựa hồ nhận thấy được, mỗi ngày đúng giờ về nhà. Dù sao tuổi thật của anh đã lớn, vết thương cũ thường xuyên tái phát. Tần Thái từng nhiều lần muốn đổi mới xương cốt cho anh, nhưng anh từ chối.

Việc tu bổ Thiên thư đã xong, Tần Thái đã nhàn rỗi hơn, cô thường xuyên đến gặp An Thành. Vì cậu làm sale bất động sản nên cô phải quan tâm đến lĩnh vực này một chút. Cứ phía Đông một căn, phía Tây một căn, trên danh nghĩa cô đã có vô số nhà cửa.

Trật Tự lại chướng mắt việc cô tiêu xài phung phí, nhưng sợ nên không dám làm gì.

Một đêm cuối hè đầu thu, thời tiết dần lạnh hơn, trận mưa đầu mùa lất phất rơi. Đùi phải Sa Ưng đau đớn không dứt, khiến Tần Thái chăm sóc anh cả đêm, Sa Ưng chỉ ôm cô vào lòng. Tiếng mưa lộp độp nơi mái hiên, gió lạnh luồn cả vào mành che. Tần Thái nhẹ nhàng xoa ấn chân Sa Ưng, giọng dịu dàng: "Đỡ hơn chút nào không?"

Sa Ưng hôn lên trán cô, khàn khàn: "Đã nói tôi không sao rồi mà, còn đủ sức đại chiến 300 hiệp đấy."

Vẫn là kiểu nói ngả ngớn đấy, Tần Thái đấm nhẹ vào người anh: "Sắp đến trung thu rồi, anh định tặng gì cho tôi đây?"

Sa Ưng nghiêm túc suy nghĩ, rồi kết luận: "Cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi quà?"

Tần Thái giận: "Gì mà bao nhiêu tuổi hả? Tôi vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp đấy! Bớt nói nhảm đi, mau bù đắp quà cả mười tám năm qua cho tôi."

Sa Ưng cười lớn: "Quà thì không có, nhưng có một thứ bị tồn cả mười tám năm nè. Mau đến đây, để Sa gia có cơ hội dâng hiến cho Tôn chủ nào!"

Đối với phẩm tính vô lại này, Tần Thái không có cách nào: "Anh....anh đừng có hạ lưu đến vậy chứ...."


Ngày hôm say, dòng không khí lạnh đổ về, máy sưởi ở Thiên Lư Loan được bật hết công suất nên không quá lạnh lẽo. Nhưng Tần Thái vẫn chăm sóc Sa Ưng, từ chối vô số hội nghị Trật Tự mời đến. Sa Ưng cùng cô ngây người trên giường cả ngày, cuối cùng dịu dàng vỗ vỗ vai cô: "Cô là Tôn chủ của Trật Tự mà cứ như chim nhỏ nép vào người khác như vậy, coi sao được?"

Tần Thái vùi đầu vào ngực anh làm nũng: "Nếu tôi đã là Tôn chủ, vì sao lại không được? Tôi đã tìm được Đàm Tiếu, tôi sẽ tìm cách để ký ức kiếp trước quay trở lại, đến lúc đó chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, được không?"

Sa Ưng xoay người đối mặt với cô, đôi mắt vốn non nớt tươi đẹp đã bị thời gian vùi lấp. Chỉ còn lại tình cảm không muốn rời xa như trước. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, thật lâu mới cất lời: "Cô còn trách tôi sao, có đôi khi tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi không giết Đàm Tiếu, thì cô có thể nhìn cậu ta già đi từng chút một. Nhưng lúc đó phải làm sao đây?"

Tần Thái không nói gì, Sa Ưng thở dài thật sâu: "Tiểu Tần ngốc." Anh dùng sức ôm chặt cô: "Đứa nhỏ ngốc."

Cuối tháng 9 là thời điểm sắp đến tết Trung thu, đây cũng là ngày hội lớn của Trật Tự. Năm nay có Yến Trọng Hoan một tay xử lý, khắp Hành Thiên Nhã các khoác lên tấm áo lụa hồng và lục, cực kỳ có không khí náo nhiệt. Tần Thái không vui đến thế, cô không muốn dự buổi tiệc tối đông đúc ấy. Ngược lại, cô mời An Thành đến ăn cơm.

Lần này, cô không cho ai nhúng tay nào, tự mình tỉ mỉ chuẩn bị món ăn theo thực đơn lúc trước Đàm Tiếu để lại, tất cả đều là những món mà Sa Ưng và Đàm Tiếu thích ăn. Sa Ưng cứ dính bên cạnh Tần Thái, cô nấu xong món nào là anh nhón tay ăn vụng món đó. Tần Thái cười cười đánh tay anh, anh lại cắn lên tai cô, thân thân mật mật. Bên ngoài pháo hoa nổ đì đùng, bầu trời sáng rực một vòm náo nhiệt như tết Nguyên đán.

Tần Thái mỉm cười đút cho Sa Ưng một miếng cá tuyết: "Sa gia ngoan nào, ăn no xong đi ngủ đi."

Sa Ưng ôm cô từ phía sau, gác đầu lên vai nhỏ, cùng cô ngắm nhìn từng lớp hoa lửa qua khung cửa sát đất: "Không có người bên cạnh, Sa gia không ngủ được."

Tần Thái xoa nhẹ lên tay anh: "Mau đi ngủ, nếu không ngày mai không được ăn."

Sa Ưng chậm rãi xiết cô vào lòng: "Được rồi."

Ngày hôm sau là Trung thu, sáng sớm Sa Ưng đã rời giường, cũng vừa lúc Tần Thái nấu xong. Anh rửa mặt sạch sẽ rồi mặc gọn gàng, trộm chiếc bánh điểm tâm Tần Thái đang làm rồi nói: "Tôi đi nhé."

Tần Thái còn đang chăm chú nhìn thực đơn, đầu không ngước lên mà chỉ dặn dò: "Tối về sớm chút nhé."

Sa Ưng ngậm bánh trong miệng rồi sải bước đi, vang vọng lại tiếng đóng cửa.

Buổi tối, Sa Ưng không về, di động của anh tắt máy, Tần Thái gọi đến Trung tâm huấn luyện, cấp dưới của anh báo hôm nay anh không đi làm. Tang Cốt nê, Yến Trọng Hoan và Vô Địch Tử, Thích Ấn, Lữ Liệt Thạch, Thông Dương Tử đã đến đông đủ. Toàn bộ phòng khách lại như không có bóng người, im lặng đến rợn người. Tang Cốt nên giật nhẹ ống tay áo Thích Ấn, nói nhỏ: "Trước kia còn ở viện nhỏ nông thôn, tôi có nghe nói là khi chó biết mình sắp chết, nó sẽ cố đi thật xa để chủ không thấy mà đau lòng."

Nói chưa dứt, Thích Ấn dùng đũa gõ lên tay nó: "Đừng nói chuyện."

Yến Trọng Hoan sai người ra ngoài tìm, Tần Thái phất tay: "Không cần, mở tiệc đi."

Nói xong, cô đứng dậy đi thẳng vào phòng.

Trong phòng không mở đền, ánh trăng dịu dàng hắt vào. Tần Thái đứng cạnh ban công ngước mắt nhìn lên trời đêm. Anh chính là một con hùng ưng bay lượn phía chân trời, cả đời này chỉ như trò chơi của anh. Đến khi chơi chán rồi anh sẽ đi.

Chỉ còn lại một đứa ngốc mãi nói lời ngốc nghếch. Cô cúi người dựa vào lan can rồi trượt dần ngồi xuống nền sàn lạnh buốt, sao trên trời rải rác, trống trải đến mức đáng sợ.

....Vậy là, chỉ còn lại mình tôi?

Mẹ, Đàm Tiếu, sư phụ, Sa Ưng, bọn họ từng người một đã rời xa.


Tiếng di động reo lên, Tần Thái bắt máy, nghe bên tai là giọng nói rất quen thuộc: "Chị Tần, tôi là An Thành." Trong điện thoại, cách nói của An Thành cẩn thận, nhưng thái độ rất rõ ràng: "Tôi đã nghĩ rất nhiều, rất xin lỗi vì hôm nay không đến theo lời mời của chị. Tôi thật sự không biết vì sao chị lại đối xử tốt với tôi đến thế, rất cảm ơn chị vì điều này. Nhưng Trung thu là tết đoàn viên, tôi không nên quấy rầy ngày quan trọng như vậy."

Trong giọng nói quen thuộc đó, nước mắt im lặng rơi trên mắt cô, giọng nói nhẹ hẫng cất lên: "Được."

Bên kia vẫn dịu dàng như thế: "Chị Tần, được quen biết chị là niềm vinh hạnh lớn lao của tôi, về sau công ty có chính sách ưu đãi tốt nào tôi sẽ báo với chị trước tiên, tranh thủ lợi ích nhiều nhất. Đúng rồi, sắp tới công ty sẽ ra mắt khu phố hiện đại mới, đến lúc đó tôi sẽ gửi thông tin đến chị."

Nước mắt ẩm làm ướt cả mặt điện thoại: "Được"

"Chị Tần.....chị không sao chứ?" Dường như cậu nghe ra được sự khác thường, Tần Thái nhẹ nói: "Tôi ổn."

An Thành thở hắt ra một hơi: "Vậy là tốt rồi, tôi không dám chiếm thêm thời gian, chị Tần, chúc chị vui vẻ hạnh phúc, chúc Trung thu ấm áp."

Giống như sức lực toàn thân bị rút cạn, Tần Thái đáp lại: "Trung thu vui vẻ."

"Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Đây rõ ràng chỉ là nhân viên sale bất động sản An Thành gọi điện cho khách hàng của cậu là Tần Thái, không còn là Đàm Tiếu gọi cho Tiểu Thái yêu dấu. Điện thoại ngắt rồi, cô cuộn tròn ôm lấy mình, nước mắt giàn giụa.

Tôi vẫn cho rằng chỉ tạm thời mất đi, tất cả đều có thể tìm lại, cả thời gian, cả giấc mơ, cả tình thân tình bạn hay tình yêu. Đáng tiếc không như thế,

con đường đã bước qua như một khu sa mạc khô cằn hoang vu, đã không còn đường quay lại.

"Cô khóc sao? Giữa nơi núi hoang rừng vắng, có người đang ngồi dưới ánh trăng, áo trắng lượn lờ, tóc đen như mực.

Tần Thái chống tay ngồi dậy, đáp hờ hững: "Ngươi có chuyện gì."

Người nọ cười sáng lạn, quả là vẻ đẹp phong nguyệt bác nhã: "Không có gì, Thiên địa vạn vật vốn tuần hoàn sinh rồi diệt, thứ này giảm thì thứ khác sẽ tăng, có hợp sẽ có tan, ta còn cho rằng cô đã sớm thấu hiểu cơ đấy."

Ánh mắt Tần Thái lạnh lùng: "Ngươi đi vào mộng của ta, chỉ nói những lời này sao?"

Đối phương nghiêng người chống tay tựa xuống giữa bãi cỏ xanh mướt, vạt áo chảy xuôi như nước: "Ta bị Cửu thiên thần lôi đánh tan bảy phần sức mạnh, hôn mê mấy chục năm không tỉnh. Tuy cô chỉ mất đi ba phần, nhưng tu vi vốn không bằng ta, tại sao chỉ qua một năm đã hồi phục được?"

Giữa ánh trăng mông lung, ánh mắt hắn như vô định, phong tư khuynh thành, hắn chính là Tôn chủ. Tần Thái lạnh lùng hơn: "Ngươi đoán xem? Vừa mới tỉnh lại đã dám nhập vào mộng của ta, ngươi ngại sống quá lâu à?"

Hắn không hề tức giận: "Bù đắp Thiên thư là chuyện ta làm cả mấy trăm năm, thế mà cô chỉ tốn mười tám năm, chắc chắn có gì đó cổ quái. Cô chỉ là nữ nhân hèn hạ, có thể đi đến mức này cũng coi như có bản lĩnh. Hôm nay trời đêm gió lạnh, cùng uống một ly nào."

Tay hắn khẽ nhấc, bên cạnh Tần Thái đã xuất hiện một bàn rượu ngon. Đối mặt với sự trơ trẽn của người này, cô chẳng buồn đáp lời, hai người im lặng uống đến nửa đêm.

Lúc tỉnh lại đã qua canh ba, trăng tròn treo mình trên cao. Tần Thái lấy hộp đựng Thiên thư ra, vuốt xe nó một hồi. Cuối cùng cô triệu Thông Dương Tử đến, ra lệnh giải tán bộ Tài nguyên ngay lập tức. Thông Dương Tử hết sức kinh ngạc: "Tôn Chủ, Thiên đạo sắp thanh toán khoản nợ công đức của Trật Tự rồi, vậy mà giờ lại giải tán hết sao?"

Tần Thái rất kiên quyết: "Giải tán lập tức."


Tuy rằng Thông Dương Tử không hiểu nổi, nhưng vẫn nghiêm túc chấp hành. Sau đó Tần Thái gọi Yến Trọng Hoan, Trần Khoa, Thích Ấn và Vô Địch Tử đến: "Chúng ta sống trong Huyền môn, quan trọng ở ngộ được đạo tâm. Cần gì phải kết thành nghiệt tội, tu hành lầm lỡ?"

Cô nói lời này, cùng ý tứ lấy lại quyền lực, bọn họ đều là người thông minh, làm sao có thể không hiểu? sáng sớm hôm sau, quản lý cấp cao của Trật Tự như Yến Trọng Hoan, Trần Khoa lần lượt thông báo thoái ẩn. Hiện giờ Thích Ấn, Thanh Hạt Tử và Vô Địch Tử có chút tinh tiến trong huyền thuật, Tần Thái đưa cho họ một số thuật pháp bảo điển, lệnh ba người kiếm ngọn núi nào đó tu hành, coi như là quy ẩn. Tâm Lê Minh Uyên vốn hướng về người nhà, liền dẫn theo họ rời khỏi Huyền môn.

Tang Cốt nê có thân thế liên quan đến Thiên sư Cát Huyền, cô không cần phải quan tâm nhiều. Cuối cùng Tần Thái gặp Bạch Cập, hắn vẫn có tính cách lạnh lùng cao ngạo: "Tôi còn cho rằng cô sẽ không tìm tôi đấy."

Cả Trật Tự này, chắc chỉ có hắn biết có chuyện gì. Tần Thái im lặng một lúc: "Tôi cũng cho là thế. Thật ra trong cuộc đời này, người tôi căm ghét nhất chính là sư thúc."

Bạch Cập kẹp điếu thuốc đưa lên môi, rít một hơi dài: "Tôi biết."

Tần Thái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, giọng nói rất bình tĩnh: "Nhưng hai con người cô đơn đã dựa dẫm vào nhau rất lâu, gắn bó như môi và răng, có lúc đối đầu cũng có lúc tình nồng, ngày qua ngày như vậy, giữa bọn họ lại không phải là tình yêu, thế nó là gì đây?"

Bạch Cập im lặng, sự im lặng này như kéo dài vô tận.

" Trật Tự đã dồn quá nhiều nợ nần qua nhiều thời đại, một mình cô không thể gánh, cũng không gánh nổi đâu." Hắn bóp dẹp đầu thuốc, nói trúng điểm chính: "Có lẽ cô thật sự khác với tôi nghĩ, nhưng đừng cứ làm mấy chuyệ ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa như thế."

Tần Thái đặt tay lên vai hắn, bốn mắt nhìn nhau chằm chặp, cô cười tươi rạng rỡ: "Hẹn gặp lại, sư thúc."

Ngày hôm sau, Phán quan trưởng Trật Tự, Bạch Cập tuyên bố thoái ẩn, rời khỏi Trật Tự . Cả Huyền môn xôn xao không ngớt.

Năm ngày sau, Tôn Chủ Trật Tự là Lam Trù cũng bốc hơi. Toàn bộ Huyền môn huy động người đi tìm nhưng không thấy một dấu chân. Chuyện lạ kỳ hơn chính là có dùng đến Thiên thư cũng không truy ra được. Một tháng tìm kiếm bọn họ đi đến kết luận. Cô ta chạy rồi!

Trật Tự không có người đứng đầu quản lý, một số người có tâm tư bắt đầu rục rịch khiến tình hình thêm loạn. Lữ Liệt Thạch sứt đầu mẻ trán, chỉ đành phân phó Lữ Lương Bạc và Yến Tiểu Phi ra sức ổn định, còn bản thân chạy đi tìm Bạch Hà khắp nơi. Trật Tự chưa chắc là một tổ chức chính nghĩa tuyệt đối, nhưng Huyền môn lại không thể không có Trật Tự . Bọn họ tìm tới tìm lui, rốt cuộc đã tìm ra nơi Bạch Hà ẩn cư.

Bạch Hà nghe kể lại những chuyện đã qua, biết tình hình đang rất loạn, dù anh thật sự không muốn về lại nhưng về công về tư đều không thể nhắm mắt cho qua.

Sau đó, Bạch Hà nhậm chức Tôn Chủ. Hiện giờ tất cả tâm phúc chủ lực của Trật Tự đều đã thoái ẩn. Việc Bạch Hà nhậm chức là chuyện thuận lý thành chương, không gặp nhiều trở ngại. Nhưng sau khi kiểm tra toàn bộ một lượt, toàn bộ số công đức vốn đang nợ Thiên đạo.....đã trở thành con số không. Chuyện này quá bất thường, Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch nhìn nhau nghi vấn, cả hai có vẻ đã nhận vì sao Tần Thái lại biến mất. Nhưng mà....cô ấy dám gánh toàn bộ nợ công đức lên người mình sao?

Một con số khổng lồ mà không ai có thể tưởng tượng được, làm sao một người có thể gánh vác nổi? Một khi Thiên Đạo muốn thanh toán thì cô làm thế nào?

Bạch Hà lật từng tờ Thiên Thư, phúc họa hay duyên kiếp phức tạp chồng chéo, mờ mịt như một biển sương. Một mình cô đã hoàn thành nó sao? Càng xem càng thấy sợ hãi, lúc hoàn hồn lại đã thấy bàn tay lạnh buốt " Sư phụ có hai người con gái, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, sao có thể bên trọng, bên kinh?"

Lời nói ấy như đang văng vẳng bên tai, sau đó là đoạn tuyệt tình nghĩa sư đồ, người quay rót rời đi. Chỉ còn lại một cô bé lẻ loi một mình dò dẫm trong biển khói, ôm trong mình ước mơ và nghĩa tìnhkhông thay đổi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện