Chương 91: Ngày 2 tháng 5, A
deyun
Thi thể được đưa đến phòng nghiệm thi, Tần Thái ngồi xe bus tới đó, lúc vừa mới đi vào tới thì đột nhiên bị người che miệng lại, kéo vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Trong lòng Tần Thái kinh sợ, theo bản năng đánh khuỷu tay ra sau. Người phía sau sớm đã có phòng bị, nghiêng người tránh được. Tần Thái liền cắn bàn tay đang che miệng cô. Cô luôn biết cách chơi trò bỉ ổi này.
Người phía sau kêu lên một tiếng, rốt cuộc cũng nói: " Nhả ra, cô là chó à!"
Tần Thái quay đầu liền thấy Sa Ưng, cô nhẹ nhàng thở ra: " Sao lại nhảy ra thình lình vậy, có chuyện gì thì từ từ nói chứ!"
Tay phải Sa Ưng bị cô cắn đến bật máu, anhcũng hiểu: " Có bản lĩnh lắm sao, Con chó cắn Lã Động Tân chắc là chỉ cô ha?"
= =
Tâm tình Tần Thái bây giờ rất không tốt: " Làm cái gì mà đứng đây?"
Sa Ưng dẫn cô đi lên lầu, trên đó là một gian nhà nghỉ, anh ta lấy ra giấy chứng minh để thuê một căn phòng. Anh ta vốn lớn lên khá anh tuấn cao lớn, đi cùng một cô gái nhỏ đi thuê phòng, thật sự là chọc người chú ý. Bà chủ đứng quầy đăng kí không nhịn được phải nhìn hắn thêm vài lần.
Tần Thái không hiểu được: " Anh tính làm cái gì?"
Sa Ưng kéo cô đi lên phòng: " Cũng không đến mức đi thuê phòng để phi lễ cô đâu?"
Tần Thái không muốn đùa : " Không có chuyện gì thì tôi đi trước."
Sa Ưng không buông tay, trực tiếp kéo cô vào. Phòng nhà nghỉ này so với căn phòng ở nhà ga thì tốt hơn chút. Có giường đôi, chăn gối gì đó cũng coi như là sạch sẽ.
Bên cạnh có cửa sổ, Sa Ưng vén bức màn chê lên một chút, một tay kéo Tần Thái tới, ấn mặt cô vào cửa sổ.
Tần Thái giương nanh múa vuốt: " Anh có thể nói chuyện được không! Cứ thích động tay động chân làm gì...."
Dứt lời, cô câm nín—— xuyên qua cửa sổ kia có thể nhìn thấy toàn bộ toàn nhà cục công an. Có vài người đi ra từ bên trong. Đột nhiên Tần Thái cứng đờ, Sa Ưng đè nặng lên cô: " Là người của Trật Tự, hơn nữa toàn là người phía trên . Tiên sinh Bạch cũng nhìn thấy tin tức kia nên bảo tôi đến đây chờ cô."
Tần Thái có hơi run nhẹ, cô biết người kia là ai—— Lữ Lương Bạc. Cho dù khoảng cách có xa đến mấy, cô vẫn có thể nhìn ra anh chỉ với cái liếc mắt.
Lời nói Sa Ưng trở nên ngưng trọng: " Có phải người của Trật Tự phát hiện cái gì không? Bọn họ giống như đang cố ý dụ ai đó vào tròng, chỉ mong không phải là cô."
Tần Thái vẫn đang nhìn Lữ Lương Bạc, cho tới lúc không còn nhìn thấy thân ảnh đó nữa, mới lê thân trở về ngồi lên giường.
Trong lòng cô cực kỳ hiểu rõ—— lần trước là hai tên tra xét của Trật Tự cùng một hiệp quản chết, nhìn ngoài mặt như là đã kết thúc, nhưng thực tế Trật Tự chưa hề từ bỏ việc điều tra.
Cái tên mập kia có thể đã phát hiện cô chính là phạm nhân chạy trốn của Trật Tự, lúc đó đã chú ý đến món tiền thưởng. Mà có hay không Trật Tự tra ra việc hắn bị giết là do Ngô Tích đã chết. Cho nên mới quay lại tìm Ngô Tích một lần nữa?
Rồi sau đó phát hiện Ngô Tích nghịch thiên sửa mệnh, cho nên giết cô ấy? bây giờ lại dùng thi thể của Ngô Tích để làm cái câu dẫn dụ cô?
Vậy thì vì sao Lữ Lương Bạc lại ở đây?
Tần Thái xuất thần—— chẳng lẽ anh ấy muốn nói cho mình biết đây là bẫy sao?
Có quá nhiều vấn đề, nhưng khẳng định hôm nay cô sẽ không thể thấy được thi thể của Ngô Tích. Tần Thái rất uể oải, ngồi im lặng trên mép giường.
Sa Ưng sờ sờ đầu cô: " Sau này chú ý đến bản thân, đừng đi lung tung thì bọn họ không tra ra được cái gì đâu."
Tần Thái dựa đầu vào bên hông Sa Ưng, thật lâu mới nói: " Sa Ưng, tôi chỉ không ngờ là cô ấy sẽ lại chết mà thôi, cô ấy là một cô gái tốt, đã vất vả sống lại được, tại sao lại thành ra như vậy?"
Sa Ưng không trả lời cô: " Chiều này ở trung tâm huấn luyện có trận diễn tập đối kháng, tôi không có thời gian an ủi cô. Trở về ôm Đàm Tiếu đi."
Tần Thái không muốn làm trễ thời gian của anh, trước kia lúc hai người còn là cộng sự, có thể nói là có chút ái muội. Nhưng hôm nay mỗi người đã một phương, cũng không còn thấy kiểu mông lung nữa. Cô đứng dậy, Sa Ưng ngăn vai cô lại: " Tôi nói, cô có thể chừa cho tôi một chút mặt mũi hay không?"
Tần Thái không hiểu: " Là sao?"
Sa Ưng thở dài: " Cô xem mới nãy bà chủ đã nhìn tôi với ánh mắt sùng bái dữ dội. Nếu mới chỉ qua vài phút đã đi ra ngoài, chẳng phải hủy hoại hình tượng tốt đẹp của tôi sao?"
"......" Tần Thái thật sự không có tâm tình đùa giỡn, Sa Ưng lại xáp lại gần cô, kéo tay cô đặt lên eo anh ta: " Dù sao cũng đang nhàn rỗi, chi bằng..... giúp tôi làm đi?"
Thời điểm này còn có hứng thú đó sao? Tần Thái nhảy bật lên, đá một chân qua: " Cút."
Cô đùng đùng nổi giận đi ra khỏi phòng, Sa Ưng sờ sờ cái mũi, đi xuống theo. Bà chủ như có như không đánh một ánh mắt quyến rũ tới: " Chọc em gái nhỏ giận rồi sao? Tôi thấy cô ấy bỏ đi mất rồi kìa."
Sa Ưng nhận lấy cây bút từ tay bà ta rồi kí vào biên nhận, bất động thanh sắc nhéo nhéo bàn tay ngọc của bà chủ: " Sức khỏe không tốt nên nóng trong người, uể oải mệt mỏi thôi."
Cặp mắt bà chủ như muốn ngập nước: " Vậy anh vào phòng.... Không phải làm cái đó sao?"
Sa Ưng nhướng mày: " Chẳng lẽ người đẹp có ý tốt hơn à?"
Bà chủ cười như hoa: " Tôi có một lọ đã ngâm hơn 85 năm...."
Sa Ưng liền ngừng việc trả phòng: " Được đấy."
Hai người một trước một sau, trở lại căn phòng vừa nãy.
Quả thật bây giờ đã không hề lãng phí, sau hai giờ, bà chủ tự mình tiễn anh ta ra cửa: " Tặng cho anh một tấm thẻ kim cương, lần sau đến đây sẽ được giảm giá 50%."
= =
Tần Thái trở về biệt thự, Tả Lực Khôi gọi điện thoại tới: " Cô đang ở đâu vậy?"
Tần Thái tìm đại cái cớ: " Hôm nay tôi không đến được, qua mấy ngày rồi nói sau. Cám ơn."
Tả Lực Khôi không cố chấp: " Lần sau đổi số điện thoại nhớ nói cho tôi biết. Khi nào rảnh thì đi ăn cơm."
Tần Thái không có tâm tình, không nói gì.
Buổi chiều vẫn chỉ nằm ngủ, không dám đi đâu. Đến khoảng 5 giờ chiều thì Đàm Tiếu trở về, thấy Tần Thái đang ngủ như chết trong phòng, anh thở dài: " Tối nay muốn ăn cái gì? Tôi làm cho cô."
Tần Thái lắc đầu: " Không ăn, cái gì cũng không ăn!"
Đàm Tiếu không có cách gì an ủi cô, xoay người đi ra ngoài, gọi Tang Cốt Nê tới: " Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, bắt cô ấy xuống nhà ăn cơm!!!"
Tang Cốt Nê rất có cốt khí: " Ta không phải vai hề, chuyên phụ trách việc