Chương 163
DeYun
Đàm Tiếu nhanh chóng lái xe đến, vừa thấy Tần Thái bị thương liền nhíu mày. Mặt Tần Thái trắng bệch, tinh thần vẫn tỉnh táo: "Đi về trước rồi nói."
Xe chạy rất nhanh, Đàm Tiếu gọi điện cho Tang Cốt Nê dặn nó chuẩn bị trước thùng y tế. Tần Thái ngồi bên ghế phụ lái, còn đang nói chuyện rôm rả, cô chẳng sợ đâu.
Cũng may là thân thể này không nhiều máu lắm, nếu không chắc sẽ rất kinh khủng.
Đàm Tiếu đưa xe cho bảo vệ lái vào gara, ôm Tần Thái lên đi thẳng vào nhà. Cô lắc đầu: "Đâu có nghiêm trọng đến vậy."
Về đến nhà, Tang Cốt Nê đã chuẩn bị sẵn đầy đủ. Đàm Tiếu dùng cồn sát trùng vết thương. Cô nằm trên sô pha chẳng rên một tiếng. Đàm Tiếu không yên tâm: "Thật sự không đau sao?"
Tần Thái gật đầu: "Ừ, anh cứ làm đi."
Con dao đâm vào ít nhất tám centimet, Đàm Tiếu nhìn mà hãi hùng. Đang tập trung sát khuẩn thì Sa Ưng trở về. Hắn nhìn vết thương sau lưng cô, cũng nhíu mày: "Sao lại không cẩn thận đến vậy, đến bệnh viện đi, tôi tìm người giúp."
Anh đang đinh gọi điện thì Tần Thái ngăn lại: "Không cần đâu, băng bó một chút rồi đưa xuống tầng hầm, đừng để hỏng là được rồi."
Sa Ưng nhíu mày: "Nhưng sẽ lành rất chậm."
Tần Thái dùng tay sờ sờ lên miệng vết thương: "Chậm một chút mới tốt nha."
Sa Ưng hiểu được, lập tức gật đầu, lưu loát băng bó lại cho cô. Rồi Tần Thái đưa nó xuống tầng hầm, tìm nơi có ít địa khí nhất, sau đó mới nhập vào cơ thể của mình rồi đi lên.
Lúc này Đàm Tiếu cảm nhận được có cái gì đó sai sai, anh hỏi Sa Ưng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sa Ưng vỗ vỗ vai anh, trầm ngâm một lúc sau mới nói: "Có lẽ sẽ có cố nhân trở lại đây."
Cố nhân? Trở lại?
Đàm Tiếu rũ mắt, tự hỏi gần một phút, bỗng nhiên hiểu ra: "Bạch..."
Sa Ưng nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người không nói tiếp, chờ đến khi Tần Thái lên lại, Đàm Tiếu nhẹ giọng than: "Cũng được, người này...chắc chắn sau này cô ấy sẽ dùng đến."
Sau đó anh mỉm cười gật đầu với Tần Thái: "Mau đi tắm rửa đi, tắm xong muốn ăn gì. Thân thể này hẳn đã đói rồi."
Tối qua cô với Sa Ưng nhịn đói ngủ một đêm với muỗi, sáng nay lại nhìn Bạch Cập ăn sáng, sau đó lại còn bị đâm một dao. Lúc này thấy đồ ăn, làm sao cô có thể ngồi yên?
Thân thể Bạch Cập thích quả nhiên hồi phục rất chậm, một tuần Bạch Cập đã gọi đến hai lần. Tần Thái miêu tả lại tình trạng vết thương đúng sự thật. Rốt cuộc vào tối nọ, cả nhà đang ngồi trên sô pha xem TV, có người mở cửa đi thẳng vào.
Trong phòng khách chỉ mở một bóng đèn, mọi người đang quây quần với nhau, chỉ có mỗi cái gương đang đứng cạnh cửa sổ cosplay ánh trăng, bầu không khí rất ấm áp. Nhưng Bạch Cập vừa đi vào thì liền khác. Đàm Tiếu đứng dậy mở thêm đèn, Bạch Cập thả giày tùy tiện. Đàm Tiếu lại phải đi đến nhặt giày xếp lại gọn gàng vào tủ giày.
Tần Thái định đứng dậy, sau khi nghĩ lại thì ngồi trên sô pha không nhúc nhích.
Bạch Cập liếc mắt nhìn cô, hừ lạnh: "Càng ngày càng có giá nhỉ."
Lúc này cô mới thoáng đứng dậy, bước chân hắn không ngừng: "Cô ấy ở đâu?"
Tần Thái còn tưởng hắn nói đến Nguyệt Hiện, rồi nhìn hắn đi thẳng xuống tầng hầm mới biết hắn nhắc đến "Bạch Cập thích nhất". Cô đưa mắt nhìn Sa Ưng, Sa Ưng khẽ gật đầu, ý bảo nàng xuống cùng.
Tầng hầm, Tần Thái chỉ chỗ cho Bạch Cập. Vết thương vẫn chưa tố lên, Bạch Cập nhíu mày có thể kẹp chết con ruồi. Hắn là người thạo nghề, liếc mắt liền phát hiện chỗ này không phải là nơi có nhiều địa khí nhất. Hắn bắt đầu khó chịu, Tần Thái dám ngược đãi cô ấy.
Hắn trừng mắt nhìn Tần Thái một cái, Tần Thái khó hiểu: "Có vấn đề gì sao?"
Bạch Cập hỏi: "Tại sao không đặt ở phía Tây Bắc?"
Tần Thái liếc lại, thản nhiên nói: "Phía Tây Bắc là nơi đặt thân thể tôi hay dùng"
Thật sự, đó là chỗ đặt "Đàm Tiếu thích nhất" và "Sa Ưng thích nhất".
Bạch Cập hừ lạnh, trực tiếp ôm "Bạch Cập thích nhất" lên lầu.
Hắn đích thân trị liệu cho cơ thể đó, đây hẳn là đãi ngộ tốt nhất rồi. Sau khi khử trùng vết thương, hắn dùng lên một loại dung dịch lành sẹo khiến tế bào liên tục sinh ra rồi chết đi nhanh chóng để liền da như cũ. Xem ra trước đây lúc Nguyệt Hiện bị thường hắn cũng chăm sóc cẩn thận như vậy, nhìn động tác quen thuộc kia là biết.
Tần Thái đứng bên cạnh nhìn, đầu Bạch Cập chẳng nâng lên: "Đêm nay ta ngủ ở đây."
Cô hơi hoang mang: "Còn Nguyệt Hiện ở nhà thì sao? Sư thúc không lo à?"
Nhưng chuyện này không đến phần cô lo, Bạch Cập hừ lạnh, không đáp.
Phòng Bạch Cập vẫn còn giữ đó, tuy rằng đã lâu không có người ở, người làm vẫn luôn dọn dẹp sạch sẽ. Bạch Cập ôm "Bạch Cập thích nhất" vào trong phòng, chỉ nói với Tần Thái một từ: "Vào."
Có hồn phách trong cơ thể sẽ làm vết thương nhanh chóng lành lại. Tần Thái không còn cách nào, đành phải chui vào, lúc này không thể nhúc nhích nổi, đành nằm sấp như vậy.
Nhóm Đàm Tiếu không còn tâm tình xem TV, từng người trở về phòng mình.
Bạch Cập đóng cửa lại, hắn bắt đầu cởi quần áo, thân thể của Tần Thái đang nằm bên cạnh "Bạch Cập thích nhất", lúc này đã có dị mắt bảo vệ, không cần phải đưa xuống tầng hầm. Nhưng Tần Thái sợ Bạch Cập nhìn ra manh mối nên bảo Sa Ưng đưa đi.
Cửa phòng đóng lại, chỉ mở mỗi đèn ngủ mờ mờ, ánh sáng dịu nhẹ có phần ám áp.
Tần Thái nằm bò nhìn Bạch Cập thay quần áo, thật sự sợ hắn sẽ làm bậy. May là hắn vẫn còn kiêng kị vết thương của cơ thể này, nên không làm gì quá trớn.
Tầm hai giờ sau, Tần Thái vẫn còn nằm bò không nhúc nhích, hai tay ôm lấy gối, đôi mắt mở to chớp chớp. Bạch Cập không ngủ, nghĩ đến chuyện nằm cạnh cô mà lại không làm gì, có chút không quen.
Lát sau, bỗng nhiên hắn hỏi: "Đau sao?"
Tần Thái gật gật đầu: "Có một chút."
Bạch Cập cười lạnh, miệng vết thương bị cắt ra lần nữa, cho dù chỉ cảm nhận được 80% đau nhưng không có khả năng chỉ có một chút như cô nói.
Với chuyện không đáng tin này, Tần Thái chẳng để tâm: "Cảm giác đau nhất tôi từng biết là, giữa trưa nắng chạy khỏi Trật Tự, vừa chạy cơ thể vừa bốc khói. Rồi da thịt dần hóa thành tro, thật sự rất đau, giống như