Chương 167
DeYun
Tần Thái giới thiệu Nguyệt Hiện với hầu hết khách đến hôm nay, bọn họ thấy cô ấy đi cùng Bạch Cập, đương nhiên không dám sơ suất. Nguyệt Hiện không thích tiếp xúc với người lạ, cũng may ai ai cũng nho nhã lễ độ không khiến cô khó chịu.
Lát sau, cả hội trường yên tĩnh, Tần Thái quay đầu thì thấy Nhị gia đang tiến vào. Hắn mặc tây trang màu xanh lam nhạt, bên cạnh...Ồ, bên cạnh có một người phụ nữ ngồi xe lăn.
Lòng cô thoáng nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra. Hẳn đây là Nhị phu nhân. Đã có lần Bạch Cập bảo cô đi xem bệnh cho người này, xem ra thân thể đó thật sự không khỏe.
Cô tinh tế đánh giá vị phu nhân này, một bộ chính trang màu xanh ngọc, tóc búi cao, đôi bông tai thủy tinh dài tôn cổ thon dài. Tuy gương mặt có chút thiếu sức sống vì bệnh, nhưng vẫn thấy được là một mỹ nhân đầy đủ tiêu chuẩn. Cô ấy còn ôm một chú chó trong lòng, mang vòng cổ màu đen.
Nguyệt Hiện tò mò, nắm lấy tay Tần Thái, thấp giọng hỏi: "Đây là ai vậy?"
Ánh mắt Nhị phu nhân quét tới, nếu chỉ bàn quần áo bên ngoài, Nguyệt Hiện mặc bộ lễ phục màu xanh lá, kiểu tóc đơn giản, tùy ý búi thấp, cài lên bông hoa trắng màu lụa, khá là bình thường. Nhưng đơn giản như thế, lại mang vẻ đẹp kinh diễm bất ngờ.
Mọi người sôi nổi tiến đến chào hỏi Nhị gia và Nhị phu nhân ngồi xe lăn. Bạch Cập đứng dậy, dắt Nguyệt Hiện đi qua chào. Thấy Bạch Cập vẫn luôn nắm tay Nguyệt Hiện, ánh mắt Nhị phu nhân mới dời đi.
Tần Thái cũng đi đến, nhưng cô vừa tới gần, chú chó nhỏ trong lòng Nhị phu nhân bỗng sủa cô điên cuồng. Nguyệt Hiện sợ tới mức lùi về sau, ly rượu trong tay bị hất đổ xuống sàn. Lúc này ánh mắt Nhị phu nhân dừng trên người Tần Thái.
Hôm nay cô ăn mặc rất mộc mạc, sườn xám thêu tay màu trắng. Ngoài bông tai không đeo thêm trang sức hay vòng tay. Gọn gàng đơn giản.
"là cô ấy sao?" Nhị phu nhân mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo khí lạnh, giống biểu cảm của Hoàng thái hậu thời cổ đại hỏi cung nữ. Nhị gia liếc sang Bạch Cập, hắn thoáng gật đầu: "Nhị tẩu, vào trong rồi nói nhé?"
Cô ta vấn cứ nhìn chằm chằm Tần Thái, tuy cô khó chịu với ánh mắt này, nhưng vẫn đứng im. Bạch Cập tính đưa bọn họ vào phòng riêng, không khí bỗng lạnh yên tĩnh hẳn đi, không ai nói chuyện.
Có vẻ như vị phu nhân ngồi xe lăn này không quá thân thiện. Cô im lặng, con chó kia vẫn cứ nhe răng về phía cô, như muốn xông tới xé xác.
"Cô dọa chó của ta." Nhị phu nhân vuốt bộ lông chó nhỏ, ưu nhã nhẹ nhàng trấn an nó. Giọng điệu đó, lãnh đạm lạnh lùng.
Tần Thái hơi giật mình, sau đó lùi vài bước: "Rất xin lỗi phu nhân, tôi không nên đến gần quá."
Vị phu nhân kia nhìn mặt thảm, đột nhiên nhíu mày: "Bẩn như vậy, làm sao đi?"
Bởi vì đang mùa hè, nơi này lót sàn bằng đá trắng, bên trên có họa tiết bông tuyết, lúc ánh đèn rọi vào, họa tiết như thành hình thật, giống bông tuyết bay đầy trời. Vừa rồi ly rượu bị đổ của Nguyệt Hiện là cocktail trái cây, có hai màu vàng hổ phách và xanh lá trên dưới, còn có mấy viên đá được gọt thành hình ngôi sao và vài lát táo.
Đổ trên nền trắng, rất nổi bật.
Nguyệt Hiện không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn Bạch Cập, hắn kéo tay cô ôm vào ngực. Hắn không giống người khác sợ hãi vị phu nhân kia: "Còn thất thần làm gì, không nghe phu nhân nói sao?"
Lời này là hắn nói với nam